Trên trời có cây tình yêu – chương 51

Chương 51

Lời sen nửa đêm

Đêm đã khuya, Anh Nhu không có chút nào buồn ngủ. Nàng ngồi lẳng lặng. Vạt váy rộng màu trắng giống như ánh trăng rải đầy đất, mặt như phủ sương, dung nhan lộ ra phiền muộn nhàn nhạt.

Từ lúc rời bữa tiệc trở về, nàng vào trong trướng liền ra lệnh cho tất cả thị nữ lui ra. Khi gian phòng rộng rãi chỉ còn một mình nàng, nụ cười trên mặt Anh Nhu đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt đẹp mềm mại như xuân thủy trở nên lạnh lùng thấu xương, hoàn toàn xóa sạch phong tư mềm mại vốn có.

Nàng yên lặng nhìn đóa sen trong bát ngọc, đôi mày thanh thú hơi nhíu lại, lời lẽ giễu cợt nhàn nhạt buông ra khỏi khóe miệng: “Thường thường bậc trung thôi? Vì sao chàng thắng được Quỷ Diện rồi cũng không đến cầu hôn ta? Vì sao chàng vội vã rời khỏi Đông Cực như vậy? Vì sao hôm nay chàng vội vã chuyển đề tài? Chàng để ý tiểu phàm tiên kia như vậy sao? Chàng chỉ ở Đông Hoang với nàng ta có vài ngày. Ta đợi chàng năm năm, âm thầm mua chuộc Tuyết Tùng Điện Ti Dẫn Tiên Điện Bắc Địa thì sao? Tuyết Tùng không đưa nàng ta đến Đông Hoang, chàng có thể thông qua lịch luyện? Ta đợi chàng trở lại đoạt ngôi vị Đế Tôn, chờ chàng trở lại cưới ta, lại là làm áo cưới giúp cho người khác hay sao?”

Trên bàn, đóa sen trong bát ngọc lẳng lặng phát sáng. Không người trả lời.

Cơn tức giận xông thẳng lên ngực, nàng còn có thể cùng hắn nuôi sen? Anh Nhu nâng bát ngọc lên định đập xuống.

“Công chúa!” Thanh âm nhàn nhạt như gió.

“Ai?” Anh Nhu gằn giọng, gương mặt xinh đẹp dịu dàng thoáng qua vẻ ác liệt.

Ánh sáng từ những cánh sen như hơi thở, chợt lóe chợt tắt, thanh âm mềm mại từ trong đóa sen bay tới: “Công chúa dùng thượng phẩm linh bội thanh ngọc nuôi dưỡng Ngọc Liên, Ngọc Liên nguyện vì công chúa giải sầu.”

Lời nàng bị kẻ khác nghe được sao?! Trong lòng Anh Nhu nổi sát tâm, Nàng nhẹ nhàng đặt bát ngọc thả lại xuống bàn, từ trên cao nhìn xuống nó, hờ hững nói: “Thì ra ngươi đã sinh ra hoa phách, có thể mở miệng nói chuyện.”

Lung Băng Ngọc không biến ảo ra khói xanh linh phách, nàng núp trong sen ngọc, nhút nhát nói: “Công chúa thứ tội, Ngọc Liên ở Thiên Hà tu luyện đã năm trăm năm, cũng chỉ tu ra nửa luồng tàn phách mà thôi. Được công chúa yêu thích, Ngọc Liên có thể làm ở bên công chúa đã là tiên duyên thâm hậu, nào dám tùy ý lên tiếng mạo phạm? Đêm nay thấy công chúa lo lắng, Ngọc Liên thật sự không đành lòng, cho nên mới dám to gan nói chuyện.”

Anh Nhu hé ra một nụ cười hết sức ôn nhu, ngón tay khẽ vuốt ve cánh sen mềm mại, chậm rãi nói: “Ngươi không phải vì nhút nhát mới im lặng. Ngươi sợ bản cung đập vỡ bát ngọc, đạp ngươi thành vụn nát mới không thể nào không lên tiếng.”

“Ngọc Liên không dám!” Ở trước mặt nàng giả trang ôn nhu? Lung Băng Ngọc không nhịn được cười nhạt. Nhưng cánh sen lại làm bộ khẽ run run, lộ ra vẻ cầu xin thương xót.

Đầu ngón tay Anh Nhu đặt lên cánh sen, linh lực xông thẳng vào tâm hoa, sau khi dò xét liền phát hiện ra, tâm hoa quả nhiên có một luồng linh phách như sương mù cuộn tròn, lại cũng chưa hoàn toàn là một phách, chỉ có một nửa.

Một đóa sen mới tụ được nửa luồng tàn phách thì có gì phải sợ? Anh Nhu khẽ gẩy gẩy cánh sen, yêu kiều mở miệng: “Ngươi mới nói nguyện giúp bản cung giải sầu?”

Ngày mai, chúng tiên Đông Cực sẽ đến Tiên đình Tây Địa ở Cực Dạ Hải. Nàng không thể để cho Tây Ngu Hạo cùng Đường Miểu thấy mình, nàng cần công chúa Anh Nhu đem nàng giấu đi. Ở trong mắt Anh Nhu và Hoàng Vũ, nàng chẳng qua chỉ là một đóa sen ngọc đã sinh ra chút linh tính ở trong Thiên Hà mà thôi. Lung Băng Ngọc không dám nói quá nhiều, tránh cho Anh Nhu sinh nghi ngờ. Cân nhắc một lát, nàng cẩn thận nói: “Ngọc Liên trôi nổi trên sông, khó tránh khỏi tịch mịch, trong lòng rất hâm mộ các vị đã thành tiên tu thành hình người. Phàm là có tiên thuyền lui tới Thiên Hà, Ngọc Liên liền không thể nhịn được mà tới gần. Trước đó vài ngày, khi thuyền mây Tây Địa dừng tại Thiên Hà, Ngọc Liên đã tình cờ nghe được một chuyện lạ.”

“Chuyện lạ? Ngươi muốn làm giải ngữ hoa cho bản cung?” Anh Nhu không tỏ thái độ.

Lung Băng Ngọc thở dài thườn thượt: “Công chúa à, Ngọc Liên nghe được nữ tiên hầu hạ bên cạnh Thái tử điện hạ bàn tán, nói rằng Hoàng Vũ công tử của Trọng Vũ Cung Đông Cực, khi ở Đông Hoang từng đem Phượng Tử Hoa quan cho Đường Miểu tiên tử làm pháp bảo hộ thân.”

Anh Nhu biến sắc, chấn kinh suýt chút nữa thì nhảy dựng: “Ngươi nói gì?!”

Phản ứng của nàng ta ở trong dự kiến của Lung Băng Ngọc, nàng nhẹ giọng nhắc nhở: “Công chúa, ngài kinh động thị nữ.”

Bên ngoài vang lên tiếng thị nữ: “Công chúa, có chuyện gì kinh hoảng sao?”

Anh Nhu tâm phiền ý loạn, hít một hơi dài bình tĩnh lại: “Nếu ngươi lừa dối bản cung, bản cung sẽ đốt sạch nửa luồng tàn phách của ngươi.”

Hai thị nữ của Tây Ngu Hạo xác thực ở Đông Hoang từng thấy được Đường Miểu được Phượng Tử Hoa Quan bảo vệ. Lung Băng Ngọc căn bản không sợ Anh Nhu đi thăm dò. Dù cho nàng có đi hỏi Hoàng Vũ, Hoàng Vũ cũng sẽ không nghi ngờ nàng biết Đường Miểu. Lung Băng Ngọc cố tỏ vẻ sợ hãi nói: “Ngọc Liên không dám, hai tiên thị kia một người là tiểu xà Đa Đa, một người là ngọc khuyển Bát Bát. Nếu công chúa không tin, tra thử chút là biết.”

Anh Nhu tin. Không ngờ hắn lại đưa Phượng tử Hoa Quan cho tiểu phàm tiên đó làm pháp bảo hộ thân?! Nàng sống cùng hắn nhiều năm như vậy, cho tới giờ hắn cũng không từng giao Phượng Tử Hoa Quan cho nàng nhìn kỹ một lần. Không ngờ được, Phượng Tử Hoa Quan hắn coi như tính mạng lại dễ dàng được giao cho một tiểu phàm tiên hộ thân! Bàn tay Anh Nhu nắm chặt lại. Móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại, nhưng không đáng kể chút nào so với nỗi đau tận tim.

Lung Băng Ngọc hài lòng nhìn sắc mặt Anh Nhu. Những lời nàng nói đã đủ khiến cho công chúa hận Đường Miểu.

Nghĩ đến vị công tử tuyệt mỹ chân đạp lá xanh, nhẫn tâm đánh tan một phách cuối cùng của nàng, Lung Băng Ngọc hận đến nghiến răng. Nếu như không phải hắn, nàng đã sớm chiếm đoạt Thức Hải của Đường Miểu ở Đông Hoang. Nàng cũng đã sớm dùng thân thể của Đường Miểu hồi sinh. Nếu không phải hắn, khi Tây Ngu Hạo tìm đến Đông Hoang, nàng có thể khiến hắn tưởng rằng lúc phi thăng đã vô tình tiến vào thân thể phàm nhân, chứ không phải cố ý đoạt xác.

Hết thảy, đều bị Hoàng Vũ phá hủy!

Ngươi có từng nghĩ đến ta sẽ được nuôi dưỡng ngay bên cạnh mình? Lung Băng Ngọc thầm nhìn về phía sa trướng ở cửa vào. Nàng sẽ không nói ngay ra tất cả mọi chuyện cho Anh Nhu. Nàng muốn ở lại bên cạnh công chúa Đông Cực này, từ từ lấy được tín nhiệm của nàng, mượn quyền thế của nàng để trả thù.

Đế tôn tương lai của Đông Cực? Lung Băng Ngọc cười nhạt, nàng sẽ để cho hắn cũng nếm thử một chút mùi vị đau khổ cầu người mà lại không thể làm gì khác.

“Thái tử Tây Địa linh lực cường đại, phát hiện Ngọc Liên. Suýt chút nữa thì Ngọc Liên đã bị hắn hủy diệt. Hắn thật là.. đáng sợ! Công chúa, Ngọc Liên cầu ngài, đừng để cho Thái tử điện hạ và thần tiên Tây Địa thấy được Ngọc Liên.” Cánh sen khẽ run, rõ ràng là bị chúng tiên Tây Địa dọa cho không nhẹ.

Anh Nhu hừ một tiếng: “Yên tâm, nếu như ngươi đã nguyện ý làm giải ngữ hoa cho bản cung, bản cung tự sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi nghe được cái gì, khiến cho chúng tiên Tây Địa muốn hủy diệt ngươi?”

Lung Băng Ngọc sợ hãi: “Ngọc Liên mơ hồ nghe được, không biết trên thuyền là ai nói, rằng Đường Miểu được Thái tử điện hạ mang về Tây Địa là giả.”

Đường Miểu đã thành tiên cơ của Tây Ngu Hạo, Anh Nhu tuy hận, nhưng nghĩ rằng dù cho Hoàng Vũ có thích đi nữa cũng không có cách nào lấy nàng. Chỉ muốn đến Cung San Hô Bảy Sắc nhìn một chút dáng dấp tiểu phàm tiên mà Hoàng Vũ để ý ra sao mà thôi. Đột nhiên nghe được Đường Miểu đó là giả, nàng không khỏi nhớ tới chuyện Hoàng Vũ rời khỏi Đông Cực. Chẳng lẽ là vì đi tìm nàng? Trong lòng đầy bối rối, chà qua xát lại khiến nàng cực kỳ khó chịu, nàng tuyệt đối sẽ không để Hoàng Vũ tìm được nàng ta! Anh Nhu nhíu chặt mi, nói: “Giả? Vậy thật ở nơi nào?”

“Ngọc Liên.. không biết.” Lung Băng Ngọc thật muốn cười to. Vị công chúa Đông Cực giả vờ yếu ớt mềm mại này đã nổi sát tâm với Đường Miểu. Cuộc sống sau này của Đường Miểu sẽ không được an ổn. “Có điều, Ngọc Liên cho là, nếu như vị Đường Miểu ở Tây Địa kia là giả, nàng nhất định có thể biết được tin tức của Đường Miểu thật.” Cuộc sống của Cơ Oánh cũng sẽ không được tốt. Lung Băng Ngọc nói xong, cố ý thở hổn hển, tỏ vẻ cực kỳ mệt mỏi: “Linh lực của Ngọc Liên chưa đủ để duy trì liên tục, xin công chúa tha thứ.”

“Ngươi nghỉ ngơi đi! Bản cung sẽ tìm linh khí nuôi dưỡng ngươi. Ngươi rất thông minh, sau này hãy ở lại bên cạnh bản cung!” Anh Nhu đi tới đi lui trong  trướng, rốt cuộc hạ quyết tân, hất sa trướng đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, Anh Nhu mang thị nữ hầu cận vào khoang đáy thuyền cây.

Thanh Ly nhìn thấy Anh Nhu, trợn mắt lên. Công chúa Anh Nhu tại sao lại sai thị vệ bắt hắn?

Anh Nhu kinh ngạc nhìn Thanh Ly: “Hồ nháo! Hắn sao có thể là gian tế? Nhất định là Vũ công tử có việc sai hắn đi làm! Còn không mau thả ra!”

Dây mây trói Thanh Ly rào rào rơi đầy đất.

“Thanh Ly, xin lỗi ngươi.” Anh Nhu khẽ dậm chân nói. “Nếu ngươi để cho Vũ ca ca biết bản cung bắt ngươi, bản cung sẽ không còn mặt mũi nào nhìn huynh ấy nữa. Nghe nói bọn thị vệ bắt được gian tế, không ngờ lại là ngươi, này phải làm sao đây..?”

Thanh Ly xua tay, nói: “Nửa đêm còn kinh động công chúa, là tiểu tiên sai lầm. Xin công chúa chớ lo lắng. Hiểu lầm mà thôi, công tử sao có thể trách cứ công chúa chứ.”

Anh Nhi chuyển buồn làm vui, cười duyên dáng: “Bọn thị vệ thấy có người muốn len lén lấy thuyền vượt sông đi, sao có thể nghĩ tới là ngươi được Vũ ca ca sai đi làm việc? Có chuyện gì gấp như vậy, mà khiến ngươi phải nửa đêm canh ba một mình rời thuyền vượt sông đi?”

Nghĩ đến Hoàng Vũ dặn dò, Thanh Ly gãi đầu một cái, ngượng ngùng cười: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, thực ra là… hai vị trưởng lão của Trọng Vũ cung cũng theo công tử ra ngoài, công tử lo lắng Quỷ Diện công tử sẽ có khác thường, phái Thanh Ly trở về Trọng Vũ cung một chuyến.”

“Quỷ Diện này, thua kém người ta còn không chịu phục!” Anh Nhu thở phì phò, nói: “Ngươi qua Thiên Hà trở về Đông Cực quá mất thời gian, hay là, ta đưa Diệp Hạc cho ngươi mượn đưa tin?”

“Không không, không cần. Công chúa xuất hành, vạn nhất có chuyện gì còn cần đến Diệp Hạc. Ta vẫn là theo công tử phân phó quay trở về nhìn xem vẫn hơn.” Thanh Ly cuống quýt xua tay.

Anh Nhu cũng không miễn cường, cười nói: “Vậy ngươi nhanh đi đi. Đều do bọn thị vệ làm lỡ chuyện. Đừng để Vũ ca ca biết, nếu không lại trách ngươi tay chân vụng về.”

Thanh Ly như trút được gánh nặng, vội vã chào một cái, vội vàng rời đi.

Thị nữ bên cạnh hỏi nhỏ: “Công chúa, ngài tin lời Thanh Ly?”

Anh Nhu chậm rãi bước lên thang lầu, khẽ cười: “Thanh Ly khi nói dối hay đắc ý, cái đuôi sẽ nhổng thật cao. Quỷ Diện muốn ra tay, Vũ ca ca há sẽ không phòng  bị? Dù có muốn đưa tin về cung, huynh ấy cũng sẽ sai Thúy Điểu đi. Ngươi thả Diệp Hạc đi theo Thanh Ly, nhìn xem hắn rốt cuộc đi chỗ nào.”

“Dạ.”

Anh Nhu đi lên boong thuyền, đỉnh đầu đầy sao lóng lánh. Nàng nhìn trướng bồng của Hoàng Vũ núp trong cành lá phía xa xa, đột nhiên nghĩ đến cuộc tỷ thí năm đó ở Đông Cực.

Năm đó, Phượng Hoàng thần mộc ở Trọng Vũ cung vạn hoa nở rộ. Hoàng Vũ dưỡng thành Phượng Tử Hoa Quan, lần đầu đại biểu cho Trọng Vũ cung than gia tỷ võ.

Năm đó, tiểu công tử của Trọng Vũ cung chân đạp lá xanh, giống như Nhược thủy xuôi dòng. Áo tím mắt biếc, lục tấn hồng nhan, kinh diễm tuyệt vời. Dưới đỉnh Thấm Tuyết, tiếng cười im bặt, lặng thinh không tiếng động.

Một năm đó, lần đầu nàng gặp hắn, liền khuynh tâm.

“Đường Miểu.. Đường Miểu..” Anh Nhu lẩm nhẩm tên Đường Miểu, xuân thủy đầy mắt hóa thành hàn băng lãnh liệt.

_______________________________

 

 

 

 

 

 

 

Còmmen cái nào.. ^ ^...