Category Archives: Trên trời có cây tình yêu

Trên trời có cây tình yêu – chương 52

Chương 52
Trái tim lạnh lùng

Lá cây cắm trong bình dạ quang lưu ly tản ra quang mang nhu hòa, sáng ngời mà không chói mắt. Trong trướng một ghế một bàn, giản đơn thanh lịch.

Vật tinh xảo duy nhất là một chiếc giá cắm nến bằng gỗ đàn có trang sức bằng vàng. Giá cắm nến chỉ vừa cao gần tấc, được khắc thành một con hổ bằng vàng. Một chân hổ nâng đóa hoa. Trong nhụy hoa dựng đứng một khối tử ngọc điêu khắc thành hình ngọn nến tinh xảo.

Hoàng Vũ sớm lấy linh lực do thám biết bốn phía không người. Hắn duỗi ngón tay ở khối tử ngọc búng một cái, thấp giọng kêu: “Tây Chúc Trưởng lão.”

Tử ngọc được điêu khắc thành ngọn nến trên chóp lóe sáng nhỏ, dường như thực sự cháy lên ngọn lửa.

Hoàng Vũ thân thể hơi ngửa ra sau, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ta phát hiện Thụ Thuyền khác thường, nói vậy thần tiên của Hắc Chiểu Linh đã tiềm phục trong Tuyết Anh vệ. Tây Chúc Trưởng Lão sẽ không say thuyền mãi chứ?”

Ánh nến lấp lóe, nhảy ra một người. Hắn thân cao chừng một thước, bộ râu cũng dài đến hai thước. Đầu đội tử ngọc quan, hai bên rũ xuống hai cái móc câu bằng ngọc tinh xảo. Râu dài chia ra móc trên hai cái móc bằng ngọc, nhìn qua rất là tức cười.

Tây Chúc Trưởng Lão ngáp dài chép miệng bất mãn nói: “Ai nói bổn thượng tiên vẫn say thuyền đấy? Bổn thượng tiên mới đưa Thanh Ly tiểu tử thúi kia cất bước. Ta nói công tử, ngài có thể nhiệt tình với công chúa điện hạ một chút được không? Điện hạ hận không thể biến thành ánh mắt dính chặt trên người của ngài, ngay cả Thanh Ly rời thuyền làm việc cũng muốn gọi đến lời nói khách sáo. Ngài sao không có chút gì hồi đáp chứ. Công chúa thông tuệ xinh đẹp, nếu thật sự bị Quỷ Diện dụ đi, lão già đây thật là luyến tiếc.”

“Là luyến tiếc, hay là sợ bại bởi Hắc Chiểu Linh tôn? ” Hoàng Vũ tự tiếu phi tiếu nói.

Tây Chúc Trưởng Lão nhảy lên ba thước cao: “Hắc Chiểu Linh cái vũng nước đen ngòm thúi hoắc, làm sao so được với Trọng Vũ Cung ta? Ba ngàn năm trước tổ tiên Trọng Vũ Cung và Hắc Chiểu Linh đánh nhau bị thương nguyên thần, đến nỗi ngôi vị Đế Tôn rơi vào Tuyết Anh tộc trong tay. Hiện giờ công tử luận võ thắng, chỉ cần cưới công chúa, được đến Tuyết Anh tộc ủng hộ liền có thể áp chế Hắc Chiểu Linh. Sự tình liên quan đến ngôi vị Đế Tôn, đến tiền đồ của Trọng Vũ Cung ta, công tử không thể vì chỉ coi công chúa là muội muội, mà không để ý đến đại cục!”

Thì ra các ngươi cũng biết ta coi Anh Nhu là muội muội? Hoàng Vũ cụp mí mắt xuống trầm tư. Một lúc lâu mới mỉm cười, nghiêm nghị nói: “Trưởng lão nói rất đúng. Vô luận ai làm Đế Tôn, tất yếu cần đến Tuyết Anh tộc ủng hộ.”

Tây Chúc Trưởng Lão đang đầy mặt nghi ngờ được an ủi, mạnh gật đầu.

Hoàng Vũ vỗ vỗ vai lão ôn nhu nói: “Đã như vậy, ta quyết định toàn lực ủng hộ Thất Diệp Thống lĩnh khí độ hiên ngang nhất, sáng sủa tuấn lãng nhất của Trọng Vũ Cung đến cầu hôn công chúa. Chờ công chúa thành con dâu của lão, Tuyết Anh tộc ủng hộ Trọng Vũ cung, Hắc Chiểu Linh tôn đảm bảo sẽ tức giận đến nguyên thần đại thương. Tây Chúc Trưởng Lão, lão cảm thấy thế nào?”

Trong lúc Tây Chúc Trưởng Lão vẫn còn đang ngớ người, liền bị Hoàng Vũ dùng lực vỗ một chưởng đến mềm nhũn hai đầu gối, bịch một tiếng ngã sấp xuống bàn.

“Ha ha, quyết định như vậy đi. Trưởng lão, việc này liên quan đến tiền đồ của Trọng Vũ Cung. Thất Diệp mà không cưới được công chúa, đừng trách công tử ta – dùng – gia – pháp! ” Đôi mắt đan phượng nhãn lạnh lùng cong lên, hàn quang lấp lóe.

Để…để Thất Diệp cầu hôn công chúa? Tranh vợ với Quỷ Diện đồ đệ cưng của Hắc Chiểu Linh tôn? Đừng nói đến Hắc Chiểu Linh tôn có thể sẽ bí mật hạ độc thủ đem nguyên thần của Thất Diệp chôn vào đất bùn thối rữa, chỉ cần công chúa điện hạ phát tác thôi, Thất Diệp sẽ cải danh gọi là Vô Diệp ấy chứ! Tây Chúc Trưởng Lão rùng mình một cái, giật bắn người nhảy dựng lên: “Công tử, lần đi Tây Địa, nhất định là Quỷ Diện công tử không ra tay cũng bày trò phá rối. Công tử nên giữ an toàn là quan trọng nhất, chuyện khác chúng ta về sau lại bàn tiếp! Lão già này đi theo dõi Tuyết Anh thị vệ đây!”

Khói tím bồng bềnh, trong nháy mắt bóng dáng Tây Chúc Trưởng Lão đã biến mất.

Hoàng Vũ bỏ giá cắm nến vào túi thêu, nhếch miệng cười nhạt: “Con trai lão là bảo bối, công tử nhà lão cũng không phải là cỏ rác. Ai thích cưới thì đi mà cưới!”

Miệng thì nói lời hung ác, trong đôi mắt xanh lại ánh lên một tia buồn vô định.

Ba ngàn năm trước Đông Cực luận võ, ba tộc tranh đoạt ngôi vị Đế Tôn. Thần tiên của Trọng Vũ Cung và Hắc Chiểu Linh dốc sức đánh nhau, nguyên thần đại thương. Sau đó ngôi vị Đế Tôn rơi vào tay Tuyết Anh tộc vốn dĩ linh lực yếu nhất trong ba tộc. Cho đến hôm nay, Tuyết Anh tộc vẫn không có sinh ra được cường giả, thừa kế linh lực Đế Tôn lại là một vị công chúa.

Ba ngàn năm sau, Trọng Vũ Cung và Hắc Chiểu Linh lại tranh giành ngôi vị Đế Tôn.

Lẽ nào, chỉ có cưới Anh Nhu mới có thể có được sự ủng hộ của Tuyết Anh tộc? Vì sao, trong lòng hắn trước sau chẳng hề muốn đi con đường đơn giản nhất đến ngôi vị Đế Tôn?

Nếu như hắn không phải là công tử của Trọng Vũ Cung, nếu như hắn không có năng lực tranh ngôi vị Đế Tôn, Anh Nhu thân mang tương lai của Tuyết Anh tộc còn có thể một lòng thâm tình với hắn sao?

Tương lai Tuyết Anh tộc chỉ có thể dựa vào Đế Tôn mới. Nàng cũng chỉ có thể ở giữa hai người chọn một. Gả cho Quỷ Diện, hoặc là gả cho mình. Nàng lựa chọn mình mà thôi.

Dù thích nữa, dù yêu nữa… Hắn cũng biết dưới khuôn mặt mềm yếu của nàng che giấu một trái tim cứng rắn cỡ nào. Dù cho hắn thật sự muốn cưới nàng, nàng vẫn như cũ là công chúa của Tuyết Anh tộc, cũng sẽ là tiên hậu của Đông Cực.

Đáng tiếc, nàng cho là hắn không biết.

Mà ngay cả Tây Chúc Trưởng Lão nhìn hắn từ nhỏ đến lúc trưởng thành cũng chỉ một lòng tâm niệm tiền đồ của Trọng Vũ Cung.

Hoàng Vũ đột nhiên nhớ tới Đường Miểu. Nàng bưng bát khóc lớn hứng nước mắt cho hắn uống. Nàng dùng ngự thủy linh quá độ ngất đi. Nàng nhắm mắt lại nằm ở trên đám mây bay về phía hoang nguyên. Tiếng cười sạch sẽ thuần túy, tức giận cũng trực tiếp thể hiện.

Đôi mắt xanh đột nhiên phun trào giận dữ. Hắn thật sự rất rất muốn cho Tiểu Phàm tiên được trải qua những ngày tháng giản đơn vui sướng ở tiên giới. Dù cho hắn sống không được vui vẻ gì cũng thích nhìn đến nàng vui sướng. Lại bởi vì Tây Ngu Hạo, Lung Băng Ngọc, Mộ Ly, Cơ Oánh mà vô duyên vô cớ bị diệt nguyên thần !

“Mộ Ly.. Mộ Ly… Ta đã sớm biết Cơ Oánh huyễn thân thành nàng. Chờ tìm hiểu rõ Tiểu Phàm tiên chết như thế nào, ta sẽ thi hành nguyên dạng với Cơ Oánh như thế. Ngươi hãy chờ nếm thử mùi muốn bảo vệ mà không làm gì được đi! ” Gương mặt Hoàng Vũ dần dần trở nên lạnh buốt.

 

 

Trên trời có cây tình yêu – chương 51

Chương 51

Lời sen nửa đêm

Đêm đã khuya, Anh Nhu không có chút nào buồn ngủ. Nàng ngồi lẳng lặng. Vạt váy rộng màu trắng giống như ánh trăng rải đầy đất, mặt như phủ sương, dung nhan lộ ra phiền muộn nhàn nhạt.

Từ lúc rời bữa tiệc trở về, nàng vào trong trướng liền ra lệnh cho tất cả thị nữ lui ra. Khi gian phòng rộng rãi chỉ còn một mình nàng, nụ cười trên mặt Anh Nhu đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt đẹp mềm mại như xuân thủy trở nên lạnh lùng thấu xương, hoàn toàn xóa sạch phong tư mềm mại vốn có.

Nàng yên lặng nhìn đóa sen trong bát ngọc, đôi mày thanh thú hơi nhíu lại, lời lẽ giễu cợt nhàn nhạt buông ra khỏi khóe miệng: “Thường thường bậc trung thôi? Vì sao chàng thắng được Quỷ Diện rồi cũng không đến cầu hôn ta? Vì sao chàng vội vã rời khỏi Đông Cực như vậy? Vì sao hôm nay chàng vội vã chuyển đề tài? Chàng để ý tiểu phàm tiên kia như vậy sao? Chàng chỉ ở Đông Hoang với nàng ta có vài ngày. Ta đợi chàng năm năm, âm thầm mua chuộc Tuyết Tùng Điện Ti Dẫn Tiên Điện Bắc Địa thì sao? Tuyết Tùng không đưa nàng ta đến Đông Hoang, chàng có thể thông qua lịch luyện? Ta đợi chàng trở lại đoạt ngôi vị Đế Tôn, chờ chàng trở lại cưới ta, lại là làm áo cưới giúp cho người khác hay sao?”

Trên bàn, đóa sen trong bát ngọc lẳng lặng phát sáng. Không người trả lời.

Cơn tức giận xông thẳng lên ngực, nàng còn có thể cùng hắn nuôi sen? Anh Nhu nâng bát ngọc lên định đập xuống.

“Công chúa!” Thanh âm nhàn nhạt như gió.

“Ai?” Anh Nhu gằn giọng, gương mặt xinh đẹp dịu dàng thoáng qua vẻ ác liệt.

Ánh sáng từ những cánh sen như hơi thở, chợt lóe chợt tắt, thanh âm mềm mại từ trong đóa sen bay tới: “Công chúa dùng thượng phẩm linh bội thanh ngọc nuôi dưỡng Ngọc Liên, Ngọc Liên nguyện vì công chúa giải sầu.”

Lời nàng bị kẻ khác nghe được sao?! Trong lòng Anh Nhu nổi sát tâm, Nàng nhẹ nhàng đặt bát ngọc thả lại xuống bàn, từ trên cao nhìn xuống nó, hờ hững nói: “Thì ra ngươi đã sinh ra hoa phách, có thể mở miệng nói chuyện.”

Lung Băng Ngọc không biến ảo ra khói xanh linh phách, nàng núp trong sen ngọc, nhút nhát nói: “Công chúa thứ tội, Ngọc Liên ở Thiên Hà tu luyện đã năm trăm năm, cũng chỉ tu ra nửa luồng tàn phách mà thôi. Được công chúa yêu thích, Ngọc Liên có thể làm ở bên công chúa đã là tiên duyên thâm hậu, nào dám tùy ý lên tiếng mạo phạm? Đêm nay thấy công chúa lo lắng, Ngọc Liên thật sự không đành lòng, cho nên mới dám to gan nói chuyện.”

Anh Nhu hé ra một nụ cười hết sức ôn nhu, ngón tay khẽ vuốt ve cánh sen mềm mại, chậm rãi nói: “Ngươi không phải vì nhút nhát mới im lặng. Ngươi sợ bản cung đập vỡ bát ngọc, đạp ngươi thành vụn nát mới không thể nào không lên tiếng.”

“Ngọc Liên không dám!” Ở trước mặt nàng giả trang ôn nhu? Lung Băng Ngọc không nhịn được cười nhạt. Nhưng cánh sen lại làm bộ khẽ run run, lộ ra vẻ cầu xin thương xót.

Đầu ngón tay Anh Nhu đặt lên cánh sen, linh lực xông thẳng vào tâm hoa, sau khi dò xét liền phát hiện ra, tâm hoa quả nhiên có một luồng linh phách như sương mù cuộn tròn, lại cũng chưa hoàn toàn là một phách, chỉ có một nửa.

Một đóa sen mới tụ được nửa luồng tàn phách thì có gì phải sợ? Anh Nhu khẽ gẩy gẩy cánh sen, yêu kiều mở miệng: “Ngươi mới nói nguyện giúp bản cung giải sầu?”

Ngày mai, chúng tiên Đông Cực sẽ đến Tiên đình Tây Địa ở Cực Dạ Hải. Nàng không thể để cho Tây Ngu Hạo cùng Đường Miểu thấy mình, nàng cần công chúa Anh Nhu đem nàng giấu đi. Ở trong mắt Anh Nhu và Hoàng Vũ, nàng chẳng qua chỉ là một đóa sen ngọc đã sinh ra chút linh tính ở trong Thiên Hà mà thôi. Lung Băng Ngọc không dám nói quá nhiều, tránh cho Anh Nhu sinh nghi ngờ. Cân nhắc một lát, nàng cẩn thận nói: “Ngọc Liên trôi nổi trên sông, khó tránh khỏi tịch mịch, trong lòng rất hâm mộ các vị đã thành tiên tu thành hình người. Phàm là có tiên thuyền lui tới Thiên Hà, Ngọc Liên liền không thể nhịn được mà tới gần. Trước đó vài ngày, khi thuyền mây Tây Địa dừng tại Thiên Hà, Ngọc Liên đã tình cờ nghe được một chuyện lạ.”

“Chuyện lạ? Ngươi muốn làm giải ngữ hoa cho bản cung?” Anh Nhu không tỏ thái độ.

Lung Băng Ngọc thở dài thườn thượt: “Công chúa à, Ngọc Liên nghe được nữ tiên hầu hạ bên cạnh Thái tử điện hạ bàn tán, nói rằng Hoàng Vũ công tử của Trọng Vũ Cung Đông Cực, khi ở Đông Hoang từng đem Phượng Tử Hoa quan cho Đường Miểu tiên tử làm pháp bảo hộ thân.”

Anh Nhu biến sắc, chấn kinh suýt chút nữa thì nhảy dựng: “Ngươi nói gì?!”

Phản ứng của nàng ta ở trong dự kiến của Lung Băng Ngọc, nàng nhẹ giọng nhắc nhở: “Công chúa, ngài kinh động thị nữ.”

Bên ngoài vang lên tiếng thị nữ: “Công chúa, có chuyện gì kinh hoảng sao?”

Anh Nhu tâm phiền ý loạn, hít một hơi dài bình tĩnh lại: “Nếu ngươi lừa dối bản cung, bản cung sẽ đốt sạch nửa luồng tàn phách của ngươi.”

Hai thị nữ của Tây Ngu Hạo xác thực ở Đông Hoang từng thấy được Đường Miểu được Phượng Tử Hoa Quan bảo vệ. Lung Băng Ngọc căn bản không sợ Anh Nhu đi thăm dò. Dù cho nàng có đi hỏi Hoàng Vũ, Hoàng Vũ cũng sẽ không nghi ngờ nàng biết Đường Miểu. Lung Băng Ngọc cố tỏ vẻ sợ hãi nói: “Ngọc Liên không dám, hai tiên thị kia một người là tiểu xà Đa Đa, một người là ngọc khuyển Bát Bát. Nếu công chúa không tin, tra thử chút là biết.”

Anh Nhu tin. Không ngờ hắn lại đưa Phượng tử Hoa Quan cho tiểu phàm tiên đó làm pháp bảo hộ thân?! Nàng sống cùng hắn nhiều năm như vậy, cho tới giờ hắn cũng không từng giao Phượng Tử Hoa Quan cho nàng nhìn kỹ một lần. Không ngờ được, Phượng Tử Hoa Quan hắn coi như tính mạng lại dễ dàng được giao cho một tiểu phàm tiên hộ thân! Bàn tay Anh Nhu nắm chặt lại. Móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại, nhưng không đáng kể chút nào so với nỗi đau tận tim.

Lung Băng Ngọc hài lòng nhìn sắc mặt Anh Nhu. Những lời nàng nói đã đủ khiến cho công chúa hận Đường Miểu.

Nghĩ đến vị công tử tuyệt mỹ chân đạp lá xanh, nhẫn tâm đánh tan một phách cuối cùng của nàng, Lung Băng Ngọc hận đến nghiến răng. Nếu như không phải hắn, nàng đã sớm chiếm đoạt Thức Hải của Đường Miểu ở Đông Hoang. Nàng cũng đã sớm dùng thân thể của Đường Miểu hồi sinh. Nếu không phải hắn, khi Tây Ngu Hạo tìm đến Đông Hoang, nàng có thể khiến hắn tưởng rằng lúc phi thăng đã vô tình tiến vào thân thể phàm nhân, chứ không phải cố ý đoạt xác.

Hết thảy, đều bị Hoàng Vũ phá hủy!

Ngươi có từng nghĩ đến ta sẽ được nuôi dưỡng ngay bên cạnh mình? Lung Băng Ngọc thầm nhìn về phía sa trướng ở cửa vào. Nàng sẽ không nói ngay ra tất cả mọi chuyện cho Anh Nhu. Nàng muốn ở lại bên cạnh công chúa Đông Cực này, từ từ lấy được tín nhiệm của nàng, mượn quyền thế của nàng để trả thù.

Đế tôn tương lai của Đông Cực? Lung Băng Ngọc cười nhạt, nàng sẽ để cho hắn cũng nếm thử một chút mùi vị đau khổ cầu người mà lại không thể làm gì khác.

“Thái tử Tây Địa linh lực cường đại, phát hiện Ngọc Liên. Suýt chút nữa thì Ngọc Liên đã bị hắn hủy diệt. Hắn thật là.. đáng sợ! Công chúa, Ngọc Liên cầu ngài, đừng để cho Thái tử điện hạ và thần tiên Tây Địa thấy được Ngọc Liên.” Cánh sen khẽ run, rõ ràng là bị chúng tiên Tây Địa dọa cho không nhẹ.

Anh Nhu hừ một tiếng: “Yên tâm, nếu như ngươi đã nguyện ý làm giải ngữ hoa cho bản cung, bản cung tự sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi nghe được cái gì, khiến cho chúng tiên Tây Địa muốn hủy diệt ngươi?”

Lung Băng Ngọc sợ hãi: “Ngọc Liên mơ hồ nghe được, không biết trên thuyền là ai nói, rằng Đường Miểu được Thái tử điện hạ mang về Tây Địa là giả.”

Đường Miểu đã thành tiên cơ của Tây Ngu Hạo, Anh Nhu tuy hận, nhưng nghĩ rằng dù cho Hoàng Vũ có thích đi nữa cũng không có cách nào lấy nàng. Chỉ muốn đến Cung San Hô Bảy Sắc nhìn một chút dáng dấp tiểu phàm tiên mà Hoàng Vũ để ý ra sao mà thôi. Đột nhiên nghe được Đường Miểu đó là giả, nàng không khỏi nhớ tới chuyện Hoàng Vũ rời khỏi Đông Cực. Chẳng lẽ là vì đi tìm nàng? Trong lòng đầy bối rối, chà qua xát lại khiến nàng cực kỳ khó chịu, nàng tuyệt đối sẽ không để Hoàng Vũ tìm được nàng ta! Anh Nhu nhíu chặt mi, nói: “Giả? Vậy thật ở nơi nào?”

“Ngọc Liên.. không biết.” Lung Băng Ngọc thật muốn cười to. Vị công chúa Đông Cực giả vờ yếu ớt mềm mại này đã nổi sát tâm với Đường Miểu. Cuộc sống sau này của Đường Miểu sẽ không được an ổn. “Có điều, Ngọc Liên cho là, nếu như vị Đường Miểu ở Tây Địa kia là giả, nàng nhất định có thể biết được tin tức của Đường Miểu thật.” Cuộc sống của Cơ Oánh cũng sẽ không được tốt. Lung Băng Ngọc nói xong, cố ý thở hổn hển, tỏ vẻ cực kỳ mệt mỏi: “Linh lực của Ngọc Liên chưa đủ để duy trì liên tục, xin công chúa tha thứ.”

“Ngươi nghỉ ngơi đi! Bản cung sẽ tìm linh khí nuôi dưỡng ngươi. Ngươi rất thông minh, sau này hãy ở lại bên cạnh bản cung!” Anh Nhu đi tới đi lui trong  trướng, rốt cuộc hạ quyết tân, hất sa trướng đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, Anh Nhu mang thị nữ hầu cận vào khoang đáy thuyền cây.

Thanh Ly nhìn thấy Anh Nhu, trợn mắt lên. Công chúa Anh Nhu tại sao lại sai thị vệ bắt hắn?

Anh Nhu kinh ngạc nhìn Thanh Ly: “Hồ nháo! Hắn sao có thể là gian tế? Nhất định là Vũ công tử có việc sai hắn đi làm! Còn không mau thả ra!”

Dây mây trói Thanh Ly rào rào rơi đầy đất.

“Thanh Ly, xin lỗi ngươi.” Anh Nhu khẽ dậm chân nói. “Nếu ngươi để cho Vũ ca ca biết bản cung bắt ngươi, bản cung sẽ không còn mặt mũi nào nhìn huynh ấy nữa. Nghe nói bọn thị vệ bắt được gian tế, không ngờ lại là ngươi, này phải làm sao đây..?”

Thanh Ly xua tay, nói: “Nửa đêm còn kinh động công chúa, là tiểu tiên sai lầm. Xin công chúa chớ lo lắng. Hiểu lầm mà thôi, công tử sao có thể trách cứ công chúa chứ.”

Anh Nhi chuyển buồn làm vui, cười duyên dáng: “Bọn thị vệ thấy có người muốn len lén lấy thuyền vượt sông đi, sao có thể nghĩ tới là ngươi được Vũ ca ca sai đi làm việc? Có chuyện gì gấp như vậy, mà khiến ngươi phải nửa đêm canh ba một mình rời thuyền vượt sông đi?”

Nghĩ đến Hoàng Vũ dặn dò, Thanh Ly gãi đầu một cái, ngượng ngùng cười: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, thực ra là… hai vị trưởng lão của Trọng Vũ cung cũng theo công tử ra ngoài, công tử lo lắng Quỷ Diện công tử sẽ có khác thường, phái Thanh Ly trở về Trọng Vũ cung một chuyến.”

“Quỷ Diện này, thua kém người ta còn không chịu phục!” Anh Nhu thở phì phò, nói: “Ngươi qua Thiên Hà trở về Đông Cực quá mất thời gian, hay là, ta đưa Diệp Hạc cho ngươi mượn đưa tin?”

“Không không, không cần. Công chúa xuất hành, vạn nhất có chuyện gì còn cần đến Diệp Hạc. Ta vẫn là theo công tử phân phó quay trở về nhìn xem vẫn hơn.” Thanh Ly cuống quýt xua tay.

Anh Nhu cũng không miễn cường, cười nói: “Vậy ngươi nhanh đi đi. Đều do bọn thị vệ làm lỡ chuyện. Đừng để Vũ ca ca biết, nếu không lại trách ngươi tay chân vụng về.”

Thanh Ly như trút được gánh nặng, vội vã chào một cái, vội vàng rời đi.

Thị nữ bên cạnh hỏi nhỏ: “Công chúa, ngài tin lời Thanh Ly?”

Anh Nhu chậm rãi bước lên thang lầu, khẽ cười: “Thanh Ly khi nói dối hay đắc ý, cái đuôi sẽ nhổng thật cao. Quỷ Diện muốn ra tay, Vũ ca ca há sẽ không phòng  bị? Dù có muốn đưa tin về cung, huynh ấy cũng sẽ sai Thúy Điểu đi. Ngươi thả Diệp Hạc đi theo Thanh Ly, nhìn xem hắn rốt cuộc đi chỗ nào.”

“Dạ.”

Anh Nhu đi lên boong thuyền, đỉnh đầu đầy sao lóng lánh. Nàng nhìn trướng bồng của Hoàng Vũ núp trong cành lá phía xa xa, đột nhiên nghĩ đến cuộc tỷ thí năm đó ở Đông Cực.

Năm đó, Phượng Hoàng thần mộc ở Trọng Vũ cung vạn hoa nở rộ. Hoàng Vũ dưỡng thành Phượng Tử Hoa Quan, lần đầu đại biểu cho Trọng Vũ cung than gia tỷ võ.

Năm đó, tiểu công tử của Trọng Vũ cung chân đạp lá xanh, giống như Nhược thủy xuôi dòng. Áo tím mắt biếc, lục tấn hồng nhan, kinh diễm tuyệt vời. Dưới đỉnh Thấm Tuyết, tiếng cười im bặt, lặng thinh không tiếng động.

Một năm đó, lần đầu nàng gặp hắn, liền khuynh tâm.

“Đường Miểu.. Đường Miểu..” Anh Nhu lẩm nhẩm tên Đường Miểu, xuân thủy đầy mắt hóa thành hàn băng lãnh liệt.

_______________________________

 

 

 

 

 

 

 

Trên trời có cây tình yêu – chương 50

Chương 50

Hoài nghi  khó giải

 

Nghe thấy tên mình, Đường Miểu có vài phần không được tự nhiên. Nàng thẳng lưng, muốn ngồi cách Tây Ngu Hạo xa một chút, nhưng hắn không cho nàng cơ hội, ôm chặt thắt lưng ra sức kéo nàng vào lòng.

Hắn cười lớn nắm mặt của nàng, đôi đồng tử đen như mực tràn ngập cảnh cáo, miệng nói lời đùa cợt: “Lời Vũ công tử nói khiến cho Tiểu Đường Đường của Cô mất hứng rồi!”

Đm!! Tiểu Đường Đường cái quỷ! Đường Miểu buồn nôn muốn chà xát tay, nhưng mặt nàng hầu như bị tay Tây Ngu Hạo nắm chặt đến biến dạng, sau đó liền bị hắn áp vào lòng ngực.

“Để ý như vậy, ngươi thích hắn?” Tây Ngu Hạo cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng.

Đường Miểu cứng đờ. Nàng để ý đến Hoàng Vũ không chỉ vì ở Đông Hoang hắn đã chiếu cố nàng, mà còn vì nàng thích hắn? Ý nghĩ này trong đầu như một tia chớp đánh trúng lòng nàng, chua xót khổ sở dâng lên khiến nàng muốn khóc. Hắn đã có công chúa, tương lai hắn sẽ là Đế Tôn tiếp theo của Đông Cực, hắn nhất định sẽ cưới công chúa. Nàng là ai? Nàng chẳng qua chỉ là một người phàm, nhân duyên trùng hợp mới đến được tiên giới mà thôi.

Nếu xuyên không đến bất kỳ một thời không nào của phàm giới, nàng dù gì cũng biết được một vài thứ cổ nhân không làm được. Còn ở tiên giới, nàng chính là kẻ ai cũng có thể tùy thời bắt nạt.

“Giả say!” Tây Ngu Hạo vang lên bén gọn.

Đường Miểu ngẩn ra, tại sao nàng phải giả vờ say? Bên hông bị Tây Ngu Hạo nhéo một cái, đau đến mức suýt nữa nàng kêu lên. Bị cảm giác đau đớn kích thích, Đường Miểu lập tức phản ứng lại kịp thời.

Ban đầu, Tây Ngu Hạo trên tiên điện thành Ngân Sương đối với Đường Miểu như nhặt được bảo bối, còn đẩy lui hôn sự với Cơ Oánh. Người tiên giới đều biết hắn đối Lung Băng Ngọc tình sâu ý nặng. Mới hơn nửa năm, không lý nào hắn lại không còn hứng thú gì với Đường Miểu nữa. Có thể muốn nàng giả vờ ghen tị, rời chỗ bỏ đi, nhưng rõ ràng Tây Ngu Hạo không hề coi trọng khả năng diễn xuất của nàng, không còn cách nào khác hơn là bắt nàng giả vờ say.

Đường Miểu ngẩng mặt lên nhìn Tây Ngu Hạo, lè nhè mấy lời say rượu: “Điện hạ vì nàng mà đẩy lui hôn sự với công chúa, ngày khác có khi nào không còn để ý đến Đường Đường nữa không?”

Nói xong nàng cúi đầu, vô lực đấm Tây Ngu Hạo mấy cái, thừa dịp đang nằm trong ngực hắn, ngón tay hung hãn từ ngoài lớp áo nhéo mạnh một cái, cảm giác thấy ngón tay Tây Ngu Hạo hơi run lên, nàng mới thấy hả giận, giả bộ ngủ.

Tây Ngu Hạo đau đến hít sâu một hơi, thầm mắng Đường Miểu nhỏ mọn, nhưng trên mặt lại không thể không gắng gượng mỉm cười nhẹ, khẽ gọi nàng mấy tiếng rồi mặc nàng thiếp đi. Sau đó ngẩng mặt lên đầy vẻ bất lực: “Cũng may nàng uống say. Một lời của Vũ công tử suýt chút nữa khiến Cô khó mà đáp lại. Nàng này và nàng ấy tất nhiên bất đồng, Cô đã tặng cung San Hô Bảy Sắc làm tẩm cung cho nàng ấy, nàng ấy vô cùng vui vẻ.”

Một nàng chỉ Đường Miểu, một nàng lại chỉ người đang nằm trong lòng hắn.

Hoàng Vũ cười ha ha, trong đôi đồng tử xanh biếc chớp lên ánh sáng Tây Ngu Hạo xem không hiểu. Hắn nói qua loa lấy lệ: “Điện hạ sủng ái nàng như vậy, Hoàng Vũ cũng yên lòng.”

Anh Nhu công chúa xen miệng: “Thái tử điện hạ, sau khi đến Cực Dạ Hải, bản cung muốn tự mình cảm ơn tiểu phàm tiên biết phép Ngự Thủy Chi Linh đó, chẳng biết có thể được hay không?”

Lời này cũng chính là mong muốn của Hoàng Vũ. Biết rõ Anh Nhu có hứng thú với Đường Miểu không phải vì để cảm ơn nàng, nhưng chỉ cần để hắn thấy Cơ Oánh, hắn liền có cách biết được tung tích của Đường Miểu. Hoàng Vũ tận dụng thời cơ nói: “Ta cũng muốn trực tiếp cảm ơn nàng.”

Tây Ngu Hạo ha ha cười lớn: “Đa Đa!”

Đa Đa đáp lời, đứng dậy chắp tay hành lễ: “Điện hạ có gì phân phó?”

Tây Ngu Hạo cười nói: “Ngươi đi trước một bước, đến cung San Hô Bảy Sắc thông báo, rằng có Anh Nhu công chúa của Đông Cực và Vũ công tử của Trọng Vũ cung tới. Cô muốn thiết yến ở cung San Hô Bảy Sắc, sai tiên cơ sớm chuẩn bị.”

“Vâng, Điện hạ.”

Đa Đa thấy Tây Ngu Hạo nhẹ nhàng ra thủ thế, trong lòng biết mình phải thuyết phục tiểu phàm tiên đang bị giam lỏng trong cung San Hô Bảy Sắc nghe lời một chút.

Rượu qua ba tuần, chúng tiên Đông Cực liền cáo từ.

Hoàng Vũ ra khỏi phòng khách, quay đầu lại liếc nhìn Đường Miểu đang giả vờ ngủ một cái. Tên cùng với ánh mắt nàng khiến hắn cảm thấy là lạ. Tay truyền lại cảm giác nặng nặng, là Anh Nhu kéo ống tay áo hắn, ánh mắt đầy trông đợi: “Vũ ca ca, Đường Miểu đẹp không?”

Hoàng Vũ căng thẳng trong lòng, trả lời thản nhiên: “Thường thường bậc trung mà thôi.”

“Thường thường bậc trung? Vì sao Tây Ngu Hạo sủng ái nàng như vậy nhỉ?  Còn đem cung San Hô Bảy Sắc tặng cho nàng nữa?” Anh Nhu vẻ mặt không tin.

Trong lúc nói chuyện, chúng tiên Đông Cực đã bay trở về Thụ thuyền. Hoàng Vũ nhìn thấy trong lều lớn có ánh sáng trong suốt lấp lánh, liền chỉ vào hoa sen đang được nuôi trong bát ngọc, nói: “Hoa này rời khỏi Thiên hà, linh tính vẫn còn nguyên. Đem về Đông Cực nuôi trong bát gỗ tử đinh hương, không quá vài năm, bên cạnh công chúa lại có thêm một hoa tiên hầu hạ.”

Tử đinh hương là kỳ thụ trong cung Trọng Vũ cực kỳ bổ dưỡng cho mộc linh, có thể nói là nhất tuyệt của cung Trọng Vũ. Hoàng Vũ nhắc lại việc đem bát gỗ tử đinh hương cho Anh Nhu, làm nàng lại nghĩ đến tâm nguyện sau này sẽ cùng Hoàng Vũ nuôi sen.

Anh Nhu cả cười: “Để ta xem lại đã.”

Đám thị nữ vây quanh Anh Nhu đi vào lều lớn. Hoàng Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại lều chính, đêm nay hắn uống không ít linh hoa quỳnh dịch, cũng có vài phần men say, liền nằm trên giường La hán nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu chợt nảy ra ánh mắt len lén liếc nhìn của Đường Đường tiên tử. Hắn xoa mi tâm, nhẹ giọng gọi: “Thanh Ly!”

“Công tử có gì sai bảo?”

Hoàng Vũ suy nghĩ một chút, phân phó: “Đến đỉnh Lạc Nguyệt ở Bắc Địa, đó là nơi ở cũ của Thiên Hậu Bắc Địa, tra một chút về nữ tiên gọi là Đường Đường. Lại tra xem nàng có lui tới với Mộ Ly Tinh quân thế nào. Còn có, việc này không được để công chúa biết. Đi đi.”

Thanh Ly lĩnh mệnh, lặng lẽ rời khỏi Thụ thuyền. Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một thuyền gỗ nhỏ dài chừng gần tấc thả vào trong nước, yên lặng thi pháp. Thuyền gỗ nhỏ nhanh chóng to ra dài hơn một trượng. Thanh Ly đang định bay lên thuyền gỗ, thân thể bỗng nhiên nhẹ bỗng, đầu đang chúi xuống bị xách lên. Hầu như đồng thời, một dây mây giống như rắn quấn lên tay chân hắn, ngay cả miệng cũng bị che kín lại.

Là ai dám ám toán sau lưng hắn? Thanh Ly ngộp thở đỏ bừng cả mặt, bị trói thành một cái bánh chưng xách trở về Thụ thuyền.

_______________________________

 

 

 

Thông báo lịch truyện!!

Truyện Hảo nữ thập bát giá đã hoàn thành, từ giờ ta sẽ tiếp tục edit Hành Trình yêu nghiệt và Cây tình yêu. sẽ cố gắng ra truyện đều đều hết khả năng có thể. Cảm tạ mọi người quan tâm theo dõi. 🙂

Trên trời có cây tình yêu – chương 49

Shen-Yun-Classical-Chinese-Dance-950x550

Chương 49

 Yến vô hảo yến

(Edit: Ngan Kim. beta: Rùa)

 

Đây là lần thứ hai Đường Miểu tham gia yến hội.

Lần đầu tiên thấy yến hội, có rất nhiều thần tiên, nàng bị Mộ Ly ám hại làm hình nộm một hồi. Lần này không nhiều người tham gia lắm, chủ và khách có tư cách ngồi xuống không quá bảy tám người. Đường Miểu chỉ cảm thấy cả người khí huyết không thông, toàn thân cứng ngắc

Tây Ngu Hạo chết tiệt! Đường Miểu vừa khe khẽ nhúc nhích thân dưới, bàn tay Tây Ngu Hạo đặt bên hông nàng liền nắm chặt lại. Một chén rượu được đưa đến bên môi nàng, ống tay áo hắn rộng thùng thình dài tới tận mặt đất chặn hết tầm mắt của người đối diện. Bên tai truyền đến thanh âm nhẹ như lông vũ của Tây Ngu Hạo: “Uống!”

Cái chén kia như lật ngược, dốc tất cả rượu vào miệng nàng. Nàng cố gắng nuốt hết rượu, cảm giác nóng rát kích thích khiến mặt nàng đỏ bừng. Bụng nàng nóng rực lên, não bộ tê dại, lại có vài phần men say. Đường Miểu kinh hãi, mới một ly, loại rượu nào khiến người ta dễ say như vậy?!

Tây Ngu Hạo cười khẽ, tiếng cười đầy ý châm chọc: “Lúc trước chính là loại rượu này khiến ta quá chén, mới bị nhốt vào Địa cung Cực Dạ Hải. Nếu ngươi cứ cố sống cố chết dõi theo hắn, ta sẽ dốc cho ngươi thêm chén nữa, say bất tỉnh cho rồi.”

Đừng chứ! Bàn tay Đường Miểu giấu trong ống tay áo âm thầm nắm chặt lại. Nàng ngẩng mặt trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói rất nhanh: “Anh đừng có quá đáng!”

Ánh nhìn sủng nịch của Tây Ngu Hạo khiến Đường Miểu sợ hãi như thấy ma quỷ vậy. Có trời mới biết, trước yến hội này bản mặt Tây Ngu Hạo lạnh lùng đến cỡ nào.

Đường Miểu hít một hơi sâu, nhu thuận cúi đầu, giấu kín nỗi cô đơn trong đáy mắt.

Trước khi vào yến hội, tâm trạng nàng vô cùng rối loạn. Trong gương hiện lên dung nhan xinh đẹp sau khi bị phong ấn. Tiếng trái tim trong lồng ngực đập rất rõ ràng. Nàng liệu có nên đi gặp Hoàng Vũ không?

Hình ảnh Tây Ngu Hạo đã thay đổi lễ phục xuất hiện trong gương. Hắn đến thật im lặng. Hai tay hắn chống trên bàn trang điểm. Nhìn trong gương, dường như hắn đang ôm nàng trong lồng ngực, nàng cả kinh, đột ngội quay đầu lại

Trên áo hắn, toan nghê thú giương nanh múa vuốt. Tây Ngu Hạo bình dị, gần gũi ở Thiên Hà đã bị thay thế bằng Thái tử Điện hạ Tây Địa cao cao tại thượng. Ngay cả giọng của hắn cũng không còn độ ấm.

“Ngươi hiện giờ đang là tiên cơ của ta. Trên yến hội, ta sẽ giới thiệu ngươi với người Đông Cực như vậy.”

“Anh có ý gì đó?” Nàng kêu lên sợ hãi.

Tây Ngu Hạo bĩnh tĩnh: “Ý ở tại lời. Đông Cực muốn khơi mào bất hòa giữa Tây và Bắc Địa, ta sẽ không để bọn họ được như nguyện”.

“Đây là chuyện của mấy người các anh, mắc mớ gì mà lôi tôi vào? Tôi chỉ là đồng ý giúp đỡ đưa công chúa Cơ Oánh bình an về Bắc Địa. Khi công chúa trở về vị trí của mình, Thiên Tôn Bắc Địa sẽ giải trừ phong ấn cho tôi. Sau này tôi và các người không còn liên quan gì nữa.” Cho dù hiện giờ không phải gương mặt thật của mình, nhưng Đường Miểu vẫn không muốn để Hoàng Vũ thấy mình bị biến thành tiên cơ của Tây Ngu Hạo.

Tây Ngu Hạo cười khẩy: “Ngay lúc ngươi cùng Mộ Ly Tinh Quân diễn trò thì ngươi đã bị cuốn vào rồi. Hiện giờ thân phận ngươi là gì? Là ái đồ của Thiên hậu Bắc Địa. Bất luận là ngươi ái mộ Mộ Ly Tinh Quân hay hắn sủng ái ngươi, ngươi đã bị người Tây Địa bắt đi, uy nghiêm của Bắc Địa bị xúc phạm, là gây khó dễ, thách thức Bắc Địa. Bằng không, người của Đông Cực vì sao ở lại Lưu Quang Thành giúp ta bắt người? Vì sao chỉ có một yêu cầu là đưa ngươi tới Tây Địa? Chỉ có ngươi vui vẻ làm tiên cơ của ta, Bắc Địa sau này mới không truy cứu việc ta bắt người. Đám người Đông Cực cũng sẽ không tìm được cơ hội châm ngòi ly gián.”

Đường Miểu tức giận: “Thiên Hậu nương nương sao có thể tức giận, Mộ Ly Tinh Quân sẽ giải thích với bà ấy. Không có phiền phức như anh tưởng tượng.”

“Ngươi sai rồi tiểu phàm tiên”. Tây Ngu Hạo cười nhạt. “Nếu như ngươi chết ở Tây địa, thì dù có biết rõ sự tình, Thiên Hậu Bắc Địa vì bảo vệ tôn nghiêm của mình, cũng sẽ tìm Tây địa gây phiền toái.”

Đường Miểu cả kinh: “Sao tôi lại chết? Hoàng Vũ biết là tôi, anh ấy sẽ không giết tôi.”

“Ngươi nên hiểu rõ thân phận mình đi, dù hắn nhớ phân tình ngươi ngự thủy giúp đỡ hắn ở Đông Hoang mà tha cho ngươi, thì Cơ Oánh sẽ gặp nguy hiểm. Công chúa Bắc Địa chết ở Tây Địa, không thể nào không có chiến tranh.  Ngẫm lại đi, nếu như Cơ Oánh có gì bất trắc, Mộ Ly sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi.”

Đường Miểu ngờ vực nhìn hắn: “Anh đừng nói Hoàng Vũ kinh khủng như vậy. Anh ấy chẳng qua chỉ là tháp tùng công chúa đến Tây Địa mà thôi.”

Tây Ngu Hạo cười nhạo: “Ngươi nói gì ngu ngốc vậy? Đế tôn Đông Cực ra lệnh cho Hoàng Vũ tháp tùng công chúa du lịch, chính là thông báo cho cả tiên giới biết, hắn sẽ cưới công chúa, cũng sẽ là Đế tôn đời tiếp theo của Đông Cực. Mặt khác, có thể làm cho Tây và Bắc Địa bất hòa, Đông Cực chắc chắn không bỏ qua cơ hội này. Bất luận ai là người kế vị ngôi vị Đế tôn, các tộc còn lại thua cuộc lúc mới đầu sẽ không hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Thời điểm nguyên thần Đế tôn Đông Cực tan biến, tân Đế tôn kế vị chính là ngày Đông Cực nội loạn. Nếu có thể khiến Tây và Bắc Địa đánh nhau, không có họa ngoại xâm, Đế tôn Đông Cực kế nhiệm mới có cơ hội khiến ba bộ tộc Đông Cực Địa thần phục. Đông Cực lại chẳng ước gì người hai vùng kia mau chóng đánh nhau. Như thế, cho dù Hoàng Vũ nhận ra ngươi mà không nỡ ra tay, người của Đông Cực ẩn nấp tại Tây Địa này cũng sẽ động thủ.”

Đường Miểu trong lòng chua chát. So với đồ đệ Thiên hậu Bắc Địa là nàng, thì sự an toàn của công chúa Cơ Oánh rõ ràng quan trọng hơn với họ. Nàng không nhịn nổi cười khổ, Lung Băng Ngọc kia câu mất hồn Tây Ngu Hạo trên đường hắn đi cầu thân, phải chăng cũng vì ghen tị căm hận Cơ Oánh. Nàng thở dài: “Anh nói nửa ngày chẳng qua là muốn cảnh cáo tôi đừng cho Hoàng Vũ biết tôi là Đường Miểu thật, để anh ấy khỏi đoán được Đường Miểu kia thực ra là Cơ Oánh công chúa đúng không? Có điều tôi vẫn cảm ơn anh. Tôi biết, đóng giả làm tiên cơ của anh, những người muốn ra tay với tôi dù sao cũng sẽ bận tâm đôi chút.”

Ngữ khí nản lòng ủ rũ của nàng khiến lòng Tây Ngu Hạo mềm nhũn, buột miệng nói: “Cơ Oánh công chúa tùy hứng làm bậy, ta chỉ coi nàng ta là một mối phiền phức khó ưa khó xử.”

Hắn có ý tứ gì? Hắn quan tâm đến sự an toàn của nàng hơn sao? Nhưng tại sao lại muốn ngăn cản không để nàng nói rõ thân phận với Hoàng Vũ? Rồi trực tiếp tiễn Cơ Oánh quay về Bắc Địa không phải được rồi sao?

Vẻ mặt nghi hoặc của Đường Miểu làm Tây Ngu Hạo xấu hổ vô cùng. Hắn nghẹn  hồi lâu mới nói: “Ngươi gặp Cơ Oánh sẽ biết.”

Cơ Oánh bị hắn giam lỏng ở Cung San Hô Bảy Sắc, chẳng lẽ sự tình không đơn giản như hắn nói?

Tây Ngu Hạo rõ ràng không muốn tiếp tục nói về Cơ Oánh nữa, sai mấy thị nữ trang điểm chọn y phục cho Đường Miểu rồi quay đầu bước đi.

Trên thuyền mây có vũ cơ. Yến tiệc bắt đầu, một đám vũ cơ trang phục rực rỡ như một hàng rào chặn đứng tầm mắt Đường Miểu. Qua tầng tầng lớp lớp gấm lụa rực rỡ tung bay, gương mặt anh tuấn của Hoàng Vũ thấp thoáng ẩn hiện, như mơ như thực.

 Hắn mặc áo dài tay rộng màu tím nhạt. Đai lưng màu tím sẫm, thêu hoa văn tinh xảo, nạm đá quý lóng lánh rực rỡ. Áo choàng chẳng biết là sa hay lụa, nhẹ nhàng phiêu dật. Đôi mắt xanh như ngọc lưu ly như ẩn giấu sau một lớp sương màu tím mông lung, tôn lên gương mặt đẹp như không phải con người!

Hắn và Anh Nhu công chúa đang thấp giọng nói cái gì, bàn của hai người cũng sát cạnh nhau. Đường Miểu tức giận nghĩ, còn là công chúa kìa, tự trọng đâu hết rồi, thêm ít nữa là chui tọt vào lòng hắn được.

Đường Miểu giận dữ nghiến răng, bất giác không nhận ra mình đã nhấc lên chén rượu.

Đang chìm trong suy nghĩ, chợt Anh Nhu công chúa cười cười hướng Đường Miểu nói: “Khi Bản cung đi qua Bắc Địa, Thiên Hậu nương nương nghe tin Ngưng Sương tiên tử mất tích tại Lưu Quang Thành đã vô cùng giận dữ. Mộ Ly Tinh Quân nóng nảy gần như phát điên. Thực không ngờ tiên tử lại ở Tây Địa, còn trở thành tiên cơ của Thái Tử Điện hạ.”

Lời nói của nàng công chúa mềm mại như hoa kia, khiến cho người không hiểu chính trị như Đường Miểu cũng hiểu được những lời trước đó Tây Ngu Hạo nói không ngoa chút nào.

Đường Miểu há miệng, lại chẳng biết nên nói gì mới tốt

Tây Ngu Hạo cầm tay nàng vỗ nhẹ, vẻ mặt đầy ắp sủng nịch, rồi cười nhìn công chúa: “Đa tạ công chúa quan tâm. Cô đã truyền tin đến Thiên Hậu Bắc Địa nói rõ sự tình, xin ngài ấy yên tâm giao Đường Đường cho Cô. Về phần Mộ Ly Tinh Quân sao? Hừ! Cô không quan tâm hắn có sốt ruột hay không.”

Đường Đường? Hoàng Vũ rốt cục đưa tầm mắt vẫn đang nghiên cứu dải lụa bảy màu trong tay vũ cơ dời về phía  Đường Miểu. Dấu ấn hình đóa hoa sương màu bạc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt khiến da thịt nàng càng trở nên lung linh trong suốt. Dung nhan tươi mát như làn sương giá mỏng manh mới ngưng tụ đầu đông. Gương mặt nàng đỏ ửng khẽ tựa vào lồng ngực Tây Ngu Hạo không chút e thẹn.

Nàng mang vẻ yêu kiều khiếp nhược thoáng liếc nhìn hắn một cái rất nhanh.

Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt nàng hoảng loạn né tránh, lại nhịn không được len lén liếc trộm về phía hắn.

Lồng ngực Hoàng Vũ trào dâng cảm xúc rất đỗi quen thuộc. Hắn nhấc chén ngọc lưu ly nâng hướng Tây Ngu Hạo, chậm rãi cất tiếng: “Còn nhớ nửa năm trước, điện hạ tại Ngân Sương thành vì một tiểu phàm tiên mà từ hôn công chúa Cơ Oánh. Hiện giờ lại nạp ái đồ của Thiên Hậu Bắc địa làm tì thiếp. Thái tử Điện hạ quả thực diễm phúc sâu vô cùng. Đường Miểu với ta có ân dẫn thủy thoát nguy, không biết hiện giờ nàng ở Tây Địa đã quen chưa?”

____________________________________