Monthly Archives: Tháng Tám 2015

Hảo nữ thập bát giá – chương 193

4034970a304e251fb3d440baa786c9177f3e5358

Chương 193: Phòng ngừa chu đáo

 

Nhìn theo Triệu Trinh bước lên xe ngựa dưới sự bảo vệ của mọi người, Tiểu Ngư bỗng nhiên rùng mình một cái, nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng.

Hôm nay xem phản ứng của Triệu Trinh, rõ ràng hắn rất thích kiểu diễn kịch mới mẻ như vậy, có điều hắn là thiên tử, dù hiện giờ còn chưa tự mình chấp chính, thực quyền đều nằm trong tay Lưu thái hậu, nhưng việc ra cung chắc chắn không phải muốn là ra được. Nếu lúc nào đó hắn lười đi ra, hoặc là bà mẹ Thái hậu kia không cho phép hắn ra, mà hắn lại rất muốn xem diễn, vậy Bách Linh các không phải rất có thể phải vào cung rồi sao?

Chuyện tiến cung không phải tầm thường, việc kiểm tra không cần hỏi cũng biết tuyệt đối nghiêm ngặt, thậm chí có thể đào xới cả tổ tông 18 đời của nàng lên ấy chứ, lúc đó nàng chỉ có nước chịu tội khi quân. Nghĩ vậy, Tiểu Ngư nhất thời toát mồ hôi lạnh, một suy nghĩ nảy ra cực nhanh, không được, để ngừa vạn nhất, nàng phải nhanh nghĩ cách thoát thân.

Tiểu Ngư ở thư phòng ngồi một mình một lúc lâu, nhớ Phạm Thông từng kiến nghị nàng giải tán gánh hát, không khỏi có chút suy nghĩ.

Hiện giờ đang thời gian mở rộng truyền nghề, gánh hát đương nhiên không thể giải tán, nàng cũng không muốn bỏ mặc cho tâm huyết trong nhiều năm khổ cực để tạo ra một môn giải trí mới mẻ của mình giờ lại suy tàn. Có điều, nàng giữ lại gánh hát cũng chỉ là muốn dân gian có thể bảo tồn truyền lưu lại kiểu kết cấu kịch hát hoàn chỉnh này, như vậy, sao nàng không đơn giản đem phân nửa cổ phần gánh hát ra ngoài nhỉ?

Tiểu Ngư suy nghĩ cẩn thận một hồi, nghĩ Liễu Viên Thanh tuy rằng không phải một người hoàn mỹ, nhưng nhiều năm qua tận tâm làm hết phận sự, cũng là một người không tồi, lúc này hạ một quyết định quan trọng.

“Đông gia, cô không thể chậm về quê một chút sao? Hiện giờ toàn bộ ngõa tứ câu lan ở kinh thành có đào kép nghệ nhân nào nhàn rỗi đều đến tìm tôi, nếu cô mà đi, tiểu nhân thực sự không thể xử lý hết được đâu!” Nghe nói Tiểu Ngư sẽ “về quê” hai tháng, Liễu Viên Thanh vốn bận chân không chạm đất nhất thời bưng gương mặt khóc tang đến.

“Ông đừng bày ra vẻ mặt đáng thương thế. Tôi biết năng lực của ông mà, vẫn dư dả lắm.” Tiểu Ngư cười mắng, thuận tiện tâng bốc: “Huống chi tuy rằng tôi đi, nhưng Nhị Ưng vệ vẫn còn đó, có việc ông có thể tìm hắn bàn bạc. Về phần nhân thủ, hiện giờ Bách Linh các đã không cần bảo mật như trước, ông có thể tùy ý tìm mấy trợ thủ được việc. Những chuyện khác, cứ dựa theo quy định trước đây của chúng ta, nguyên tắc phương châm cơ bản cũng không đổi, quy tắc lặt vặt thì ông dàn xếp chút cũng được, tôi tin tưởng ông sẽ có chừng mực.”

Hai tháng này coi như thử việc, giá phải trả là làm việc cực khổ. Tiểu Ngư sẽ tăng thêm cho Liễu Viên Thanh một thành vào vốn cổ phần ban đầu.

Nếu Liễu Viên Thanh biểu hiện tốt, sau khi nàng hết hạn “về quê”, Liễu Viên Thanh sẽ phát hiện một bất ngờ lớn chờ đợi ông ta. Mà những thành viên khác trong gánh hát, nàng cũng sẽ hồi báo hậu hĩnh và kéo dài hợp đồng. Thậm chí có thể lập ra hợp đồng cả đời, củng cố trình độ, cổ vũ bọn họ tự sáng tác, làm cho Bách Linh các thành khởi đầu chân chính của kịch hát ở thời đại này.

Giải quyết xong một nỗi lo lớn, không biết có phải vì suy nghĩ quá độ hay là hôm qua say rượu quá nặng còn dằn vặt nàng, Tiểu Ngư lại bắt đầu đau đầu. Vì vậy nàng sai Liễu Viên Thanh xuống dưới chỉnh lý kế hoạch lại một chút, trong hai ngày nàng chưa đi xếp đặt xong xuôi tất cả mọi chuyện. Sau đó nàng lập tức trở về căn gác của mình, gỡ bỏ dịch dung, lại kiên trì đợi một khắc cho mặt nạ khô cất kỹ đi, mới xuống đường thuê xe bò trở về nhà.

Về đến nhà, La Đản bị Tiểu Ngư cưỡng chế nghỉ ngơi ra đón đầu tiên, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nhất thời hoảng sợ, vội vàng tới đỡ nàng, đồng thời cao giọng gọi Nhạc Du.

“Tỷ, tỷ làm sao vậy?” Phạm Bạch Thái vội vàng vọt ra, sợ hãi đỡ bên kia Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư dở khóc dở cười: “Ta chỉ là hơi mệt thôi, mọi người căng thẳng vậy làm gì?”

“Mau vào nhà đi!” Nhạc Du cũng căng thẳng nói, cùng vây quanh nàng vào phòng ngồi xuống, lập tức bắt mạch.

“Ta thật sự không sao, có thể là hôm qua uống rượu nhiều mà thôi.” Tiểu Ngư chịu không nổi mọi người đột nhiên vây quanh nàng như vậy, giống như nàng là một thiếu nữ gió thổi qua sẽ gục, phải biết rằng, mấy năm nay nàng còn không bị ốm lần nào, thân thể phải nói là quá tốt.

Chỉ là, lúc này không ai tin nàng, ai nói người chưa từng ốm thì nhất định sẽ không thể ốm? Đại phu không lên tiếng, đương nhiên tất cả đều không tính.

Một lúc sau, Nhạc Du rốt cuộc buông tay.

“Nhạc tiên sinh, tỷ tỷ của tôi thế nào? Tỷ ấy khó chịu chỗ nào?” Phạm Bạch Thái vội kêu lên.

“Xem mạch mà nói, cũng không đáng lo, chỉ là Tiểu Ngư dạo này suy nghĩ quá độ, quá hao tổn sức lực, hơn nữa chưa hết tác dụng của rượu, mới có thể đau đầu, chỉ cần xoa bóp thích hợp một chút, lại uống bát canh giải rượu là được rồi.” Nhạc Du thở phào, nhưng trong thả lỏng mang theo chút đau lòng, “Ta lập tức đi pha một bát thuốc giải rượu.”

Nói xong đứng lên đi ra ngoài.

“Tỷ, đệ xoa bóp cho tỷ!” Nghe nói là do tâm sức hao tổn, Phạm Bạch Thái đau lòng vội ngồi ra phía sau Tiểu Ngư, xoa nắn thái dương cho nàng, lại khuyên nhủ: “Tỷ, hiện giờ đã kiện cáo xong xuôi, chúng ta cũng không sợ người ta quay lại ức hiếp, sau này tỷ không cần cực nhọc như vậy nữa!”

“Đông Đông nói không sai, hiện giờ gánh hát không còn chuyện gì lớn, ngay cả chuyện chiêu sinh cũng chỉ cần để Liễu trưởng ban làm là được. Tiểu Ngư, mấy ngày này tỷ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, phía gánh hát có đệ, tỷ cứ yên tâm.” La cũng thấp giọng nói.

“Ta thật sự không có việc gì, hai người đừng nghĩ mọi chuyện nghiêm trọng như thế.” Tiểu Ngư cười nói, “Hơn nữa ta đã quyết định sang tay Bách Linh các, sau này coi như là một chủ gánh nhàn rỗi, chỉ lấy phần chia lợi nhuận, thỉnh thoảng ra một kịch bản, chứ không quản nhiều như vậy nữa.”

Sau đó, nàng nói ra lo lắng và cách giải quyết của mình cho hai người nghe.

Phạm Bạch Thái hoan hô trước nhất.

Những năm gần đây, dù nó không đề cập đến, nhưng nói thật, trong lòng vẫn cảm thấy hổ thẹn vì để cho tỷ tỷ mình vì sinh nhai của gia đình mà phải làm công việc thấp kém, cho nên một lòng muốn  qua con đường tranh cầu công danh, tiến tới làm quan để tỷ tỷ khỏi phải vất vả như vậy. Hiện giờ Tiểu Ngư nói sẽ từ từ rút lui khỏi nghề nghiệp này, dĩ nhiên vui vẻ vô cùng.

Một lát sau, Nhạc Du bưng nước thuốc lên, bên trong còn bỏ thêm thuốc an thần, hy vọng Tiểu Ngư ngủ yên ổn một giấc, không cần suy nghĩ gì hết. Tiểu Ngư mỉm cười nhận lấy ý tốt của hắn, dưới sự chăm sóc của ba thiếu niên, ngoan ngoãn uống hết sạch bát thuốc, sau đó để cho tự tay Phạm Bạch Thái nâng mình về khuê phòng trên gác.

“Tỷ, nhớ kỹ đừng lo nghĩ nữa, thân thể quan trọng hơn, miễn cho cha mẹ đều lo lắng.” Phạm Bạch Thái giống như ca ca dém chăn cho nàng, trịnh trọng dặn dò, định chờ nàng ngủ rồi mới đi.

“Được rồi, nghe lời đệ, ông cụ non!” Tiểu Ngư giơ tay phớt qua mũi thằng bé, bỗng nhiên nghe thấy trong sân có tiếng sáo du dương truyền đến, phảng phất như đưa người trôi vào giấc mộng. Biết là Nhạc Du muốn cho nàng càng an tâm, Tiểu Ngư không khỏi mỉm cười, đang muốn nói gì đó, dược hiệu an thần đã bắt đầu phát huy, cơn buồn ngủ ập đến, mơ màng chìm vào mộng đẹp.

Vừa tỉnh lại, sắc trời đã tối đen.

Trước khi động mí mắt, cảnh giới đã thức tỉnh trước một bước đã nhắc nhở nàng trong phòng có người. Vừa mở mắt, chỉ thấy một đôi mắt đen láy sáng long lanh mà lại dịu dàng vô cùng đang cúi phía trên nàng, vừa như ẩn chứa trầm tư, lại như tràn trề thâm tình sâu đậm chăm chú nhìn nàng. Tiểu Ngư cả kinh, nhưng cơn buồn ngủ lại ập tới mạnh mẽ, liền ngủ mất.

____________________________________

Hảo nữ thập bát giá – chương 192

156579_237949262977636_2018906581_n

Chương 192: Thị giá

 

Tiểu hoàng đế Triệu Trinh đến đúng giờ, còn mang theo một đám mang danh là bạn bè lần lượt ngồi xuống xung quanh.

Tiểu Ngư đương nhiên biết những người xưng là bạn bè này kỳ thực đều là thị vệ. Khác không nói, chỉ xem bọn họ làm bộ tự nhiên ngồi cùng với Triệu Trinh, nhưng dưới mông thì hầu như chỉ dám ghé chút vào ghế ngồi cứng ngắc là rõ. Người khôn khéo như Liễu Viên Thanh cũng phát giác ra chút gì, không khỏi trở nên căng thẳng.

“Không cần khẩn trương như thế, cứ chiêu đãi như bình thường là được.” Tiểu Ngư cười nói, suy nghĩ một chút liền tự mình đến chào hỏi, thẳng thắn cười nói: “Triệu công tử, Bách Linh các của chúng tôi thật sự là thiếu công tử ngài một ân tình.”

Triệu Trinh mỉm cười nói: “Diệp cô nương chỉ giáo cho?”

Tiểu Ngư cười: “Lẽ nào mấy ngày trước đây lên công đường không phải Triệu công tử ngài giúp đỡ hay sao?”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng, mấy thị vệ xung quanh tỏa ra áp lực bức người.

Chân khí nội lực của Tiểu Ngư gần như bị những sát khí này kích phát, nàng vội che giấu làm bộ sắc mặt sợ hãi đến hoảng loạn, kinh ngạc nhìn thị vệ xung quanh.

Triệu Trinh nhướng mày, hơi thoáng nhìn xung quanh, những thị vệ này lập tức thu liễm sát khí, lúc này Triệu Trinh mới ôn hòa mỉm cười nói: “Sao cô lại cho rằng ta giúp đỡ?”

“Là tiểu nữ đoán.” Tiểu Ngư vỗ nhẹ ngực một chút, hít sâu, nói: “Vì ngày đó tiểu nữ nói ra oan tình với Triệu công tử, ngày hôm sau quan phủ đã thay đổi thái độ rất lớn, mà lại đúng dịp tra ra rất nhiều chuyện Tang gia làm xằng làm bậy. Sau đó, tiểu nữ đắn đo suy nghĩ, cảm thấy trận tai bay vạ gió này không thể nào bỗng nhiên vô duyên vô cớ biến mất, nhất định là có quý nhân âm thầm tương trợ, biết Bách Linh các của chúng tôi oan uổng nên mới trượng nghĩa ra tay. Mà tiểu nữ trong thời gian này chỉ biết được Triệu công tử ngài, mà ngài thì vừa nhìn liền thấy được khí độ bất phàm, cho nên tiểu nữ cả gan suy đoán, vị quý nhân đó nhất định là Triệu công tử rồi.”

“Ha ha ha.. Diệp cô nương quả nhiên thông tuệ hơn người.” Được nàng thổi phồng khen ngợi, Triệu Trinh cảm thấy thoải mái, nghĩ thầm mấy câu này so với những lời nịnh hót hoa lệ của các đại thần dễ nghe hơn nhiều, không khỏi cười hỏi: “Diệp cô nương nếu đoán được việc này liên quan đến ta, vậy có đoán được ra ta là ai không?”

Tiểu Ngư cười: “Tiểu nữ nếu như đoán sai, Triệu công tử xin chớ có tức giận.”

Triệu Trinh vẫn cười nói:”Không giận không giận. Cô nói đi.”

“Tôi đoán, ngài nhất định là một vị vương hầu, hơn nữa thường ngày còn có thể gặp được hoàng thượng nữa.” Tiểu Ngư mỉm cười.

“Ồ, sao lại nói như vậy?”

“Rất đơn giản. Vì công tử ngài họ Triệu, lại quý khí như vậy. Còn nữa, nếu ngài không phải vương hầu, sao có thể nhanh chóng khiến quan phủ điều tra hết thảy oan tình như vậy. Còn cảm phiền cả thiên ân, nhờ Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, giải oan cho Bách Linh các chúng tôi, lại có thể tinh mắt nhìn người, nhận ra được nhân tài như Ngô đại ca, phá lệ dẫn huynh ấy lên con đường làm quan. Cho nên, tiểu nữ đoán, công tử nhất định là người trong Hoàng gia, hơn nữa còn nhất định là được Hoàng thượng vô cùng tin cậy.”

Triệu Trinh lại thoải mái cười, không nói phải cũng không phủ nhận, cũng không hỏi Tiểu Ngư tại sao lại gọi Ngô Ngôn Chi là đại ca.

Tiểu Ngư đương nhiên không ngốc mà cố chứng thực sự thật đã biết từ lâu, chỉ đứng dậy trịnh trọng cúi đầu bái tạ hắn, sau đó mỉm cười: “Ngài xem, tôi lại quên công tử hôm nay đến đây là để xem diễn kịch.”

Nói xong, nàng vỗ tay một cái, Liễu Viên Thanh lập tức tự mình đưa đến một cuốn tập và một giá gỗ, đồng thời trên sân khấu thanh la cũng bắt đầu gõ vang.

“Triệu công tử, đây là lời thoại và hát của vở “Ngưu Lang Chức Nữ”, tiểu nữ sợ ngày lần đầu tiên tới, không quen nghe diễn xướng kiểu này, cho nên công tử ngài vừa có thể xem diễn vừa xem trong cuốn sách này, như vậy sẽ thú vị hơn.” Tiểu Ngư để giá gỗ bên cạnh Triệu Trinh, đặt cuốn kịch bản lên, sau đó ở bên cạnh lật ra cho hắn xem, vừa thể hiện kính cẩn tỉ mẩn lại không hề có vẻ nịnh hót a dua.

“Diệp cô nương thật là có tâm. Có điều chuyện lật sách này là việc nhỏ, không cần nhọc phiền Diệp cô nương.” Triệu Trinh cười nói, Lý Đức lập tức tiến lên, thay thế vị trí của Tiểu Ngư.

“Vậy tiểu nữ không quấy rầy nữa, mời Triệu công tử từ từ thưởng thức, hoan nghênh những ý kiến đóng góp quý giá.” Tiểu Ngư sớm đã biết đối phương tuyệt đối không cho phép mình đứng sát bên cạnh Hoàng đế. Dù sao nàng cũng không thật sự muốn giống như một nô tài lật sách cho Triệu Trinh, chẳng qua chỉ là là bộ một hồi mà thôi, vì vậy liền cười cười, sau đó hành lễ lui sang một bên.

Triệu Trinh gật đầu, lập tức nhìn về phía sân khấu.

Hắn tuy rằng thân là thiên tử, trước nay tiếp nhận giáo dục chính thống, nhưng dù sao cũng còn rất trẻ, có chút bẩm tính thiếu niên cố nén cũng không nén được, bởi vậy không đến một lúc, ánh mắt đã bị thu hút không rời đi đâu khác được.

Trên sân khấu, màn một nhanh chóng biểu diễn xong, Phi Yến lén trốn ở bên phóng toàn bộ sự chú ý về phía Triệu Trinh.

Nàng thầm quan sát Triệu Trinh tuấn lãng trẻ tuổi, nhìn hắn rất tự nhiên mà tỏa ra khí độ không giống người thường, trái tim thiếu nữ càng thêm mất hồn mất vía, đột nhiên nghĩ, trước đây mình coi trọng nam nhân vô dụng kia, quả thật là mắt bị mù.

Lấy lại bình tĩnh, chỉnh trang tóc tai, lại lén lút kéo kéo lại ống tay áo, không dấu vết lộ ra xương quai xanh duyên dáng và cái cổ thon thon, lại chuẩn bị tốt vẻ mặt thương cảm động lòng người, Phi Yến hít sâu, đang chuẩn bị đi đến đó, không ngờ mới bước đi, liền bị người gọi lại.

“Phi Yến cô nương!”

Liễu Viên Thanh che giấu chán ghét trong lòng, cười bước tới: “Thì ra cô ở đây, tôi đang có việc tìm cô.”

“Trưởng ban có chuyện gì có thể đợi lát nữa không? Phi Yến thấy ân công tới, đang muốn đi vào bái tạ, để tránh thất lễ.” Phi Yến ôn nhu nói.

“Đông gia đã đặc biệt dặn dò, khi Triệu công tử đến xem, trừ khi Triệu công tử gọi, không thì không ai được phép đi vào quấy rầy, hơn nữa, không làm ảnh hưởng để cho khách nhân yên ổn thưởng thức vở diễn, cũng là quy củ của Bách Linh các chúng ta, cô nương sao lại quên vậy?” Liễu Viên Thanh thản nhiên cười nói, “Về phần Phi Yến cô nương muốn bái tạ Triệu công tử, cũng không cần vội nhất thời, đợi sau khi kịch hạ màn, cô và Hợp Đức cô nương cùng đi là được. Đến đây, chúng ta bàn việc chính sự thôi. Phi Yến cô nương, trước đây không phải cô nói quá rảnh rỗi sao, nói cho cô một tin tốt…”

Nhìn Liễu Viên Thanh khéo léo dẫn Phi Yến vẫn không cam lòng liên tiếp quay đầu lại rời khỏi đại sảnh, Tiểu Ngư vừa thở dài vừa lắc đầu.

Vở diễn hôm nay giống như những lần trước, cực kỳ thành công, hơn nữa vì có Tiểu Ngư quan sát toàn bộ, mọi người càng ra sức thể hiện, Triệu Trinh dĩ nhiên xem cực kỳ thỏa mãn, trong lúc long tâm đại duyệt, phất tay chồng ra một đống phí bao rạp kếch xù.

“Triệu công tử, tiền này chúng tôi không thể nhận, ngài là đại ân nhân của Bách Linh các chúng tôi, dù là diễn riêng cho ngài xem mười lần cũng hẳn là, sao còn có thể nhận bạc của ngài? Không được, không được.” Tiểu Ngư hết sức chối từ.

“Aiz, không phải cô nói ta là vương hầu sao? Nếu là vương hầu, dĩ nhiên có trách nhiệm tận một phần tâm lực vì Hoàng thượng vì con dân Đại Tống, lại há có thể ngược lại để cho bách tính tốn kém cho mình? Cứ như vậy đi, Diệp cô nương chớ có từ chối, lại từ chối sẽ không còn là chủ nhân Bách Linh các hào sảng trước kia nữa.” Triệu Trinh cười nói.

Tiểu Ngư kỳ thực không muốn lấy bạc, chỉ muốn hắn cho tranh chữ đề danh gì gì đó, có điều nghĩ lại người ta căn bản không muốn để lộ thân phận, hiển nhiên sẽ không đưa những thứ đó, chỉ đành cảm ơn rồi nhận lấy, sau đó chủ động để cho Hợp Đức và Phi Yến đến bái tạ.

Phi Yến đã sớm ngóng trông giờ khắc này, vội vàng giành tới chào hỏi Triệu Trinh trước, trong lúc uyển chuyển nghiêng người cúi đầu dùng tất cả ngôn ngữ tứ chi biểu lộ nhu tình và ngượng ngùng xấu hổ.

Chỉ tiếc nàng nhanh chóng thất vọng và phẫn nộ phát hiện, Triệu Trinh dường như chưa từng nhìn thấy phong tình của nàng, chỉ khách sáo hai câu, ngược lại khen ngợi người vừa biểu lộ khéo léo vừa ngầm giữ khoảng cách là Hợp Đức.

Nhìn ánh mắt u oán của Phi Yến, Tiểu Ngư lại một lần nữa bi ai thay cho Hợp Đức, chỉ tiếc nàng không phải trưởng bối của hai người, không thể làm chủ cho họ, nếu không, nhất định nàng đã nhanh chóng đem Phi Yến gả ra ngoài miễn cho sinh chuyện không hay.

Về chút suy nghĩ ban đầu muốn giúp Hợp Đức thành đôi với Triệu Trinh, từ lâu nàng đã cho nó tan thành mây khói. Nếu Hợp Đức đã không muốn làm thiếp, lại có một người tỷ muội hẹp hòi ngu xuẩn, thì nàng gả cho một người thường vẫn tốt hơn.

___________________________________________

Hảo nữ thập bát giá – chương 191

20130707080443_npnie

Chương 191: Lòng người luôn thay đổi

 

Phi Yến nói những lời này, nhất thời khiến Tiểu Ngư nhíu mày.

Nàng vẫn biết Phi Yến tính tình nhu nhược, không nghĩ rằng ngoài nhu nhược, nàng ta lại có thể nói ra được những lời như vậy, thực sự khiến nàng quá kinh ngạc! May mà mấy ngày này vai Chức Nữ luôn do Họa Mi diễn, nếu không với tâm tình nàng ta như vậy, sao còn có thể diễn tốt được?

“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói ra lời như vậy, nếu muội muội thật sự phú quý, sao có thể bỏ mặc tỷ tỷ không để ý?” Hợp Đức tức giận nói, thở dài: “Nhưng tỷ tỷ, chúng ta làm đào kép vốn dĩ đã khiến người coi thường, làm sao lại đi đạp hư chính mình, tự rước lấy nhục?”

“Nhưng… Nhưng ngày đó trước mặt mọi người, ta và hắn đã có da thịt chi thân như vậy, nếu không lấy hắn, tỷ tỷ ta đâu còn mặt mũi gả người khác?” Phi Yến ngẩn ngơ, bỗng nhiên khóc òa.

“Ngày ấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, có ai nói gì tỷ đâu?” Hợp Đức nhẫn nại nói, “Tỷ cứ thích nghi ngờ huynh đệ tỷ muội trong gánh hát coi thường mình, muội khuyên thế nào cũng không chịu lọt tai. Nhưng tỷ lẽ nào đã quên, mọi người bình thường giúp đỡ chúng ta thế nào rồi sao? Mấy ngày này quần áo của tỷ muội ta là ai vẫn chủ động cướp đi giặt? Được, cho dù kinh thành này mọi người đều coi thường tỷ muội ta, đợi khi chúng ta về quê, giữ gìn phép tắc giúp chồng dạy con, còn có ai biết được quá khứ của chúng ta?”

“Không phải ta đa nghi, là bọn họ thật sự như vậy…” Phi Yến vẫn ngu xuẩn không nghe.

“Được rồi, tỷ đừng nói nữa. Triệu công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, hôm nay khó khăn lắm ngài ấy mới đến xem diễn một lần, chúng ta nên vì ngài ấy mà diễn cho tốt, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều nữa.” Hợp Đức cắt đứt tràng khóc của nàng, “Tỷ hãy bình tĩnh lại, lau sạch nước mắt đi, muội vào hóa trang trước.”

Nói xong, Hợp Đức nén giận đi trước vào cửa sau.

“Hợp Đức, muội đừng đi…” Thấy muội muội không chịu để ý đến mình nữa, Phi Yến dựa vào tường, khóc càng dữ hơn, tay không ngừng đập tường, oán hận lẩm bẩm: “Mọi người đều lấy lòng ngươi, nịnh hót ngươi, đương nhiên ngươi nói ta nghi thần nghi quỷ rồi… Cung đại ca thích ngươi, ngay cả Triệu công tử cũng thích ngươi… Vì sao? Vì sao chúng ta rõ ràng giống nhau như đúc, trong mắt mọi người lại chỉ có ngươi? Hợp Đức!! Ta hận ngươi, ta hận ngươi! Nếu không vì ngươi, Cung đại ca sẽ không cấu kết với Tang gia, lại càng sẽ không bị Đông gia đuổi ra ngoài… Hôm nay ngươi lại ở đây cố làm ra vẻ… Aaa … Ta hận ngươi!!”

Nhìn Phi Yến xưa nay vốn dịu dàng hiện giờ lại trở nên điên cuồng, Tiểu Ngư ngây người, đồng thời có cảm giác không lạnh mà run. Không ngờ Phi Yến qua một lần biến cố tình cảm lại biến hóa lớn như vậy. Tuy nói thời đại này phụ nữ muốn cúi mình làm thiếp cầu địa vị tài phú cũng không tính quá mức, nhưng Phi Yến đem chính muội muội ruột thịt của mình làm bàn đạp tiến thân không khỏi quá mức đê tiện.

Aiz.. Nàng thật sự bi ai thay cho Hợp Đức khi có người tỷ tỷ như vậy. Tiểu Ngư thở dài, nhắc nhở chính mình nhất định phải sai người lưu ý hành động dạo này của Phi Yến, đừng để cho nàng ta gây ra chuyện gì không thể cứu vãn.

Về phần chuyện khác, dù sao cũng là việc tư của tỷ muội người ta, nàng cũng không tiện nhúng tay quá mức.

Cửa sau có một vị nương nương đứng chắn như vậy, dĩ nhiên không thể đi qua. Tiểu Ngư chỉ đành quay một vòng ra cửa trước đi vào, sau đó lại vòng ra hậu trường. Trường hợp của Phi Yến chỉ là cá biệt. Bầu không khí ở hậu trường vẫn rất tốt. Tất cả mọi người đang giúp nhau hóa trang. Hợp Đức vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tâm tình coi như ổn định. Họa Mi thì vừa kẻ mắt vừa tranh thủ ngâm nga ôn tập lại đoạn hát giọng cao, không chút vì mười ngày nữa được thăng chức làm hoa đán mà kiêu căng tự đắc.

Nhìn Họa Mi tràn đầy lòng phấn đấu tiến tới, nghĩ lại Phi Yến còn đang ở cửa sau, Tiểu Ngư nhịn không được thở dài, gọi Liễu Viên Thanh lên thư phòng của mình, bảo ông ta nói một chút về cảm xúc mấy ngày nay của hai tỷ muội.

Thấy vậy, Liễu Viên Thanh hiểu rõ Đông gia nhất định là nhận ra điều gì, nhân tiện nói: “Đông gia, mấy ngày qua Bách Linh Các của chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngài cũng đã quá mệt mỏi. Tiểu nhân thật sự không dám đem vài chuyện nhỏ quấy rối ngài. Chỉ là dạo này Phi Yến cô nương quả thực tâm trạng không tốt, tính tình cũng trở nên kỳ quái rất nhiều, diễn xướng cũng mắc lỗi liên tục. May mà nàng ta hầu như diễn vai phụ, mọi người nhanh trí che đậy xong xuôi.”

Tiểu Ngư nhíu mày: “Ồ, thì ra còn có chuyện như vậy. Nàng ta mắc lỗi rất nhiều lần sao?”

Liễu Viên Thanh có chút bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy, nếu đúng theo quy củ, Phi Yến cô nương chí ít trong vòng một tháng không thể lên sân khấu. Nhưng niệm tình nàng đã ở Bách Linh các nhiều năm, Hợp Đức cô nương lại chưa đào tạo xong người kế tục. Tiểu nhân sợ ảnh hưởng đến tâm trạng nàng, nên mới lại cho nàng cơ hội. Vì việc này, tiểu nhân cũng đã tìm nàng nói chuyện hai lần, nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Nhưng khi tiểu nhân vừa nói, Phi Yến cô nương liền khóc không ngừng, cũng cam đoan sau này nhất định chuyên tâm. Tiểu nhân không còn cách nào, đành phải tận lực giảm công việc cho nàng, lấy cớ thân thể nàng không khỏe để nàng ta tĩnh dưỡng cho tốt, dù sao thanh danh chữ tín của Bách Linh các quan trọng hơn, không thể vì một mình nàng mà liên lụy đến mọi người.”

“Vậy hôm nay có phân vài cho nàng không?”

“Chỉ có đoạn thất tiên nữ cùng nhau hạ phàm mà thôi, không còn gì nữa. Đông gia sai biểu diễn riêng cho Triệu công tử xem, tiểu nhân không dám mạo hiểm.” Liễu Viên Thanh chợt có gì đó muốn nói lại thôi.

“Có gì ông cứ việc nói thẳng.”

“Vâng.” Liễu Viên Thanh ngập ngừng, “Là Phi Yến cô nương từng lén hỏi tiểu nhân chuyện của Triệu công tử, nói là muốn báo đáp người ta, nhưng tiểu nhân nghĩ nàng… Hình như có suy nghĩ khác…”

“Nói có suy nghĩ khác còn là nhẹ nhàng, thực tế, nàng muốn lợi dụng muội muội ruột thịt của mình để đạt được vinh hoa phú quý.” Tiểu Ngư đem đoạn đối thoại nàng nghe được nói ra một cách ngắn gọn, “Liễu trưởng ban, chuyện hôm nay ông đừng tiết lộ ra ngoài, dù sao tỷ muội họ không ở chỗ này mấy tháng nữa, hôm nay chúng ta mở cửa truyền nghề, Bách Linh các tìm người cũng không khắt khe như trước, nếu ông gặp được ai hợp ý, không ngại bồi dưỡng nhiều chút. Phi Yến đã nói vậy, tạm thời đừng để nàng lên sân khấu, có điều có thể sắp xếp cho nàng ta vài việc truyền nghề, miễn cho nàng ra rảnh rỗi lại nghĩ nhiều, mặt khác, có cơ hội ông khuyên nhủ nàng ta một chút.”

Liễu Viên Thanh vội gật đầu, Tiểu Ngư hỏi han những người khác, lại dặn vài câu, xem thời gian cũng không sai biệt lắm, mới sai ông ta ra ngoài, thuận tiện giám sát Phi Yến một chút, miễn cho nàng ta phạm lỗi ngay đoạn mở màn.

Xử lý xong việc này, Tiểu Ngư bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Kỳ thực nàng vẫn luôn là một người sợ phiền phức, nhất là những việc nhân sự phức tạp này, không muốn mất nhiều thời gian thân cận với bọn họ, cho nên nhiều năm như vậy, cảm tình đối với người trong gánh hát đều rất nhạt, chủ yếu là quan hệ giữa chủ thuê và người làm công.

Hôm nay biểu hiện của Phi Yến khiến nàng vô cùng không thích, nhưng muội muội Hợp Đức của nàng ta lại không chỉ là vai chính, còn là một cô gái tốt và đáng tôn trọng, vì Hợp Đức, cũng chỉ có thể tạm thời buông lỏng chuyện này.

Phi Yến không khóc bao lâu, khi Liễu Viên Thanh tìm được, nàng ta đã lau khô nước mắt và quay lại hóa trang, hơn nữa trang phục kỹ lưỡng tỉ mỉ khác thường, Liễu Viên Thanh đoán nàng ta có thể sau khi diễn xong, nhân tiếp theo không cần lên sân khấu nữa sẽ tiếp cận Triệu Trinh, liền đúng lúc đề ra suy đoán của bản thân với Tiểu Ngư.

“Ta đã biết, việc này ta sẽ xử lý.”

Tiểu Ngư lắc đầu, sớm đoán được nàng ta sẽ không dễ dàng hết hy vọng. Có điều, nếu Hợp Đức đã không có ý định kia, như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không để mặc Phi Yến đem hạnh phúc tương lai của Hợp Đức làm bàn đạp, chí ít chỉ cần Hợp Đức còn đang ở Bách Linh các, Tiểu Ngư sẽ che chở nàng.

___________________________________

*Nguồn ảnh: Tử Khí Đông Lai

Trên trời có cây tình yêu – chương 46

chuyenhoa_jpg1

Chương 46

Thần tiên oán lữ

 

Đáy Thiên hà u ám, một quầng sáng yếu ớt rẽ nước tiến lên.

Thân mình bọc trong áo ngoài của Tây Ngu Hạo, Đường Miểu nhớ tới đêm Đông Hoang hồi trước, lạnh đến giơ chân. Hoàng Vũ liền đưa áo ngoài cho nàng, hắn nói: “Ngươi không có linh lực, không mặc tiên bào sẽ chịu không nổi đêm lạnh Đông Hoang.”

Áo ngoài của hắn rất cũ, nhưng tuyệt đối không bẩn, còn có mùi hương cây cỏ thơm ngát dễ chịu.

Nếu như có thể đưa Cơ Oánh an toàn trở về Bắc Địa, thì có nghĩa là nàng cũng không cần giấu diếm thân phận nữa? Đường Miểu dường như có thể thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hoàng Vũ, lén lút cười.

Chẳng bao lâu sau, Tây Ngu Hạo nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ từ đầu vai truyền tới. Hắn quay đầu nhìn, Đường Miểu gác cằm lên vai hắn mà ngủ. Mất đi linh lực, bị dìm trong nước suýt chết, còn thiếu chút nữa bị đoạt xá. Một ngày đêm này nàng phải chịu đựng rất nhiều.

Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, chau mày, cố sức lay tỉnh Đường Miểu: “Sao ngươi không có chút đề phòng nào vậy? Ngươi không sợ ta sẽ gây ra chuyện gì bất lợi cho ngươi sao?”

Đường Miểu mí mắt không nâng lên chút nào, lẩm bẩm: “Anh là người tốt..”

Tây Ngu Hạo còn định giáo huấn nàng vài câu, nghe nàng khen mình như vậy, khóe miệng hơi cong lên, lời nói sắp bật ra ngừng lại.

Đáy Thiên hà rộng lớn không nghe được một âm thanh nào. Một quầng sáng nhạt soi rõ hai người đang bước dưới đáy sông. Trong lòng nước tối tăm, vài vệt nước gợn lên, lại biến mất không còn tăm tích.

Bất chợt, Tây Ngu Hạo dừng bước. Hắn buông Đường Miểu, thấy nàng vẫn mơ màng, mắt hơi mở ra, do dự một chút, lấy trong ngực ra một lá bùa dán lên trán nàng. Cơn buồn ngủ nặng nề kéo tới, Đường Miểu không chút phản ứng lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Tây Ngu Hạo dùng áo choàng ngoài bọc kín Đường Miểu từ đầu đến chân, bình tĩnh nhìn nước sông nói: “Băng Ngọc, là nàng sao?”

Bốn phía nước sông trong vòng ba thước tách ra. Tây Ngu Hạo ngẩng đầu đứng giữa không gian nho nhỏ, cặp đồng tử đen như mực lắng đọng tâm tình phức tạp đến chính hắn cũng phân không rõ.

Tiếng ca u oán từ bốn phía bay tới: ““Thiên thượng linh hoa kết ngọc nhân, sương hà tương vọng lệ sầm sầm. Thập tái bích hải phi tiên lộ, nhẫn khiếu cố nhân đẳng bất đắc...”

Lồng ngực truyền tới đau đớn như bị xé rách, Tây Ngu Hạo chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Nàng ta đang ngủ. Ta biết nàng sẽ tìm được ký chủ tại Thiên hà. Ta vẫn luôn đợi nàng xuất hiện. Ở đây chỉ có hai người chúng ta, nàng ra đi.”

Đúng lúc này, bức tường nước bóng loáng trong suốt như gương đột nhiên nổi lên những vệt sóng gợn tinh tế. Vô số những con cá nhỏ màu xanh ngọc từ bức tường nước ra sức bay vọt ra. Vây lưng dựng thẳng như dao, xẹt qua không gian không có nước, những tiếng vù vù vang lên bên tai không dứt.

Tây Ngu Hạo ngạc nhiên mở mắt, gương mặt lộ ra vẻ đau xót. Hắn ôm Đường Miểu trong ngực, mặc cho đám cá bay kia xẹt qua người. Thân thể đau đớn nhói buốt liên tục, hắn cúi đầu, áo khoác ngoài bọc trên người Đường Miểu vẫn tốt không tổn hao gì. Tây Ngu Hạo thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói: “Băng Ngọc, nàng hết giận chưa?”

Giọng nói Lung Băng Ngọc lạnh lùng quẩn quanh trong làn nước: “Chàng thà chính mình chịu đau đớn cũng không để nàng ta bị thương?! Tây Ngu Hạo, chàng thay lòng đổi dạ thật là nhanh!”

“Đây là chuyện giữa chúng ta, hà tất phải tổn thương người vô tội? Băng Ngọc, ta nói rồi, dù nàng gửi thân ở một đóa hoa một thân cây, ta cũng coi như báu vật.”

“Ồ? Nếu vậy, để cá của ta ăn hết thịt, uống hết máu của chàng, thu mạng đoạt hồn chàng. Chàng biến thành một bộ xương ở lại Thiên hà này với ta được chứ? Xương trắng tay cầm sen ngọc Thiên hà, cũng coi như cảnh đẹp Tiên giới.” Lung Băng Ngọc chậm rãi nói.

Tây Ngu Hạo hít sâu, nói: “Được, để ta đưa nàng ấy lên bờ, quay về Tây Địa sắp xếp xong sự vụ tiên đình, sẽ quay lại Thiên hà với nàng. Ngày nào nàng còn chưa trọng luyện hồn phách, ngày nào còn chưa thể biến thân thành hình người, ngày đó ta vẫn sẽ  bạch cốt không sinh da thịt.”

Lòng sông vang lên tiếng cười lớn điên cuồng của Lung Băng Ngọc. Ánh sáng giữa bức tường nước đột nhiên sáng rực, một đóa sen ngọc to bằng nắm tay duyên dáng hiện ra. Giữa đóa hoa sen, những vệt sương màu xanh đen phiêu phù, tụ thành hình người.

Tây Ngu Hạo kích động, cơ mặt hơi co giật. Hắn buông Đường Miểu trong lòng ra, bước về trước một bước, tay đưa về phía đóa sen ngọc: “Băng Ngọc, dù mười kiếp phàm giới khiến nàng như rơi vào địa ngục, về sau có ta cùng nàng.”

“Đứng lại!” Tiếng Lung Băng Ngọc trách mắng: “Ngươi đừng tưởng lừa gạt ta. Ngươi là Thái tử Tây Địa, tôn quý thế nào, ngươi sao có thể bỏ qua ngôi vị Thái tử, cam tâm cùng ta ở đáy sông u ám? Chẳng qua Thiên hà đang vây khốn linh lực của ngươi, ngươi muốn dỗ để ta buông tha các ngươi, chờ khi ngươi lên bờ, linh lực phục hồi, ngươi sao còn nhớ rõ ta đang ký sinh trong sen ngọc Thiên hà?!”

“Băng Ngọc!” Tây Ngu Hạo khẽ thốt lên, đau xót nhìn đóa sen ngọc nho nhỏ, “Tại sao nàng không tin ta? Khi xưa hai ta quen biết ở Thiên hà, đối nhau thật tình, tại sao bây giờ lại thành như vậy?”

Lung Băng Ngọc thì thào: “Tại sao lại thành như vậy? Ta không lên được cầu Độ Tiên, dù hóa thành tro bụi cũng muốn bảo tồn một phách trở về gặp chàng. Vì sao chàng không chịu giúp ta đoạt xá? Lẽ nào trong lòng chàng, ta còn không bằng một tiểu phàm tiên bất tri bất giác bị ném lên tiên giới này hay sao? Hạo, chàng thương hại nàng ta vô tội. Nhưng ta thì sao? Vì sao chàng không thương xót ta được một chút?”

Hắn không sao? Một bình linh hoa quỳnh dịch khiến hắn ngủ say, tỉnh dậy đã bị nhốt trong địa cung Cực Dạ Hải. Ba tháng, mỗi một ngày đều nghĩ tới phàm giới đã qua mười năm. Mỗi một khắc đều nhớ nàng đang ở phàm giới. Tây Ngu Hạo hạ mí mắt, khàn giọng: “Muốn ta phải làm sao, nàng mới bằng lòng hiểu rõ ta?”

Lung Băng Ngọc vội vàng chỉ vào Đường Miểu nằm trên mặt đất: “Ta đem Khu Thủy Chi Linh tất cả cho nàng. Chỉ cần chàng chịu để ta đoạt xá. Hạo, tuy rằng ta sẽ biến thành gương mặt bình thường của nàng, ta vẫn là Lung Băng Ngọc yêu chàng!”

“Giúp nàng đoạt xá? Để nàng xua đuổi hồn phách nàng ta, chiếm dụng thân thể nàng ta? Ta còn có thể lấy nàng làm phi, thản nhiên là một đôi thần tiên quyến lữ?” Tây Ngu Hạo hai tay nắm chặt, nhẹ nhàng lắc đầu, gương mặt hiển hiện đau khổ vô cùng: “Ba trăm vạn năm trước người đứng đầu tiên giới thọ nguyên cạn hết. Hắn không cam lòng nguyên thần tiêu tán, liền thi pháp đoạt xá nuốt trọn nguyên thần thượng tiên. Tiên giới thành địa ngục, nơi nơi hồn phách bi ai. Chúng tiên Cửu Trùng Thiên phản lại tiên đình, giao chiến mấy trăm năm, thu phục vị Thần Quân kia. Sau đó Tiên giới chia ra thành bốn, hoàng tộc Toan Nghê của ta phục thù cho tổ tiên xong, cũng dựa vào chiến công tru sát Thần Quân mà được chúng tiên ủng hộ thống trị Tây Địa. Ta không sợ hãi Bắc Địa kết thành thù, ngay ở tiên đình Bắc Địa cầu cưới nàng, tự vấn thật lòng không thẹn với trời. Tàn phách của nàng trở về, ta rất cảm động. Băng Ngọc, ta nguyện ý cùng nàng luyện lại hồn phách, dù phải đợi ngàn vạn năm ta cũng chờ nàng tu luyện biến ảo thành người. Nhưng nàng muốn ta giúp nàng đoạt xá, ta làm không được.”

Luồng sương xanh trên đóa sen ngọc rủ xuống, không thấy rõ được thần sắc trên gương mặt Lung Băng Ngọc. Hoa sen nổi trong nước, quầng sáng tỏa ra nhàn nhạt.

Sự im lặng của nàng khiến Tây Ngu Hạo một lần nữa hy vọng. Hắn ôn nhu nói: “Băng Ngọc, theo ta về Tây Địa đi. Thiên hà lạnh lẽo vắng vẻ, nàng một người tu luyện sẽ rất cô đơn. Quên hết khổ sở phàm giới đi, ta sẽ không để nàng bị mất linh lực bị người ức hiếp nữa.”

Bước chân hắn vững vàng bước về phía đóa sen ngọc. Ngón tay vừa chạm vào cánh hoa, phía sau liền vang lên tiếng rít xé tai. Tây Ngu Hạo nhìn lại, ngàn vạn con cá nhỏ như phát điên nhằm về phía Đường Miểu nằm trên mặt đất. Trong chốc lát, áo khoác bọc kín người nàng bị đám cá kia mở ra một góc. Đàn cá như gặp được món ngon, nhất tề nhào về phía góc váy trắng muốt kia. Vây lưng sắc bén xẹt qua, máu tươi thấm ra từ vạt váy trắng.

Tây Ngu Hạo giận dữ, quay người lại đánh ra một quyền. Cá chen thành một đám bị đánh văng ra khắp nơi. Hắn ôm lấy Đường Miểu bọc kỹ nàng lần nữa, nhìn đóa sen ngọc màu xanh, gương mặt đầy vẻ bi thương: “Nàng đi đi. Ta coi như Lung Băng Ngọc đã nguyên thần tiêu tán ở ngoài tiên môn, tan thành tro bụi, không còn một phách!”

“Chàng quả nhiên… để ý nàng ta! Chàng ruồng bỏ lời thề của chúng ta, Tây Ngu Hạo, chàng thật nhẫn tâm! Uổng cho ta…” Làn sương xanh phiêu động trên đóa sen ngọc, tiếng Lung Băng Ngọc nghẹn ngào. Thân ảnh vốn đã như sương khói, lúc này khó có thể gắn kết lại, tản ra khắp nơi. Giọng nói trở nên mờ ảo, khó có thể nghe ra cảm xúc: “Tây Ngu Hạo, ngươi thân rơi vào Thiên hà, linh lực mất hết. Ngươi cho rằng rẽ nước là có thể ra khỏi Thiên hà tám trăm dặm? Ta không chiếm được, Cơ Oánh cũng đừng hòng! Tiểu phàm tiên này lại càng đừng mơ tưởng! Ta thà rằng sai hàng ngàn hàng vạn cá lăng trì ngươi, cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi vui vẻ ôm kẻ khác!”

Dài chín ngàn dặm, rộng tám trăm dặm, Thiên hà có bao nhiêu cá? Nếu đều điên cuồng bay vào cắn xé như ban nãy, chưa hết chớp mắt, hắn và Đường Miểu đều sẽ trở thành xương trắng phơi thây.

Tây Ngu Hạo bình tĩnh nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Lung Băng Ngọc, Lung Băng Ngọc… Nàng đâu còn là Lung Băng Ngọc.”

Đóa sen ngọc màu xanh biến mất khỏi làn nước. Bức tường nước đột nhiên tràn ra đầu cá dày đặc, nanh nhe ra, thật là dữ tợn.

Tây Ngu Hạo thở dài một tiếng, nội đan trong cơ thể chậm rãi vận chuyển, quầng sáng cỡ nắm tay chớp mắt biến lớn, hình thành một vòng sáng bảo vệ hắn và Đường Miểu giữa trung tâm.

Tường nước bốn phía ầm ầm sập xuống. Ngàn vạn con cá bắn ra, chạm vào vòng sáng nháy mắt liền bị một luồng sức mạnh bắn ra xa. Chưa rớt hết, đám cá phía sau lại chen nhau mà tới.

Tây Ngu Hạo khó khăn ôm Đường Miểu bước về phía bờ sông. Những vết thương đám cá cắt qua da lúc trước trong ánh sáng vàng chớp lên đã liền lại.

Những tràng va đập vang lên không  ngớt. Xa xa nhìn lại, đáy sông không còn thấy thân ảnh Tây Ngu Hạo và Đường Miểu, mà là một quả cầu bằng cá cồng kềnh khổng lồ đang di động dưới đáy sông.

Trong vòng sáng, gương mặt Tây Ngu Hạo vẫn kiên nghị, đôi mắt thâm trầm không có tiêu cự. Chỉ là đôi mày cau lại, trên trán mấy vạch nhăn tiết lộ cả xúc đáy lòng.

Mang theo trở lực trùng kích của hàng ngàn hàng vạn con cá, hắn bước đi rất chậm, mỗi bước như trĩu nặng ngàn cân.

Đau khổ chờ nàng lịch qua mười kiếp, đau khổ tìm kiếm vết tích của nàng. Một tiểu phàm tiên có Khu Thủy Chi Linh giống nàng cũng khiến hắn chú ý không dời.

Công chúa Bắc Địa biến thân tính toán, hắn không nhìn. Đông Cực ý đồ khó lường trêu chọc, hắn cũng không sợ. Hôm nay chính tai nghe thấy thanh âm quen thuộc của nàng, lại xa lạ khiến hắn chán ghét.

Thiên hà tám trăm dặm, kéo theo đàn cá nặng nề, đi tới khi nào thì ngã xuống? Tây Ngu Hạo không biết. Hắn chết lặng bước từng bước một.

Cá càng lúc càng nhiều. Đáy Thiên hà, đàn cá ào ào xông tới, như một quả cầu khổng lồ. Tốc độ bước đi càng ngày càng chậm.

Tây Ngu Hạo trán toát mồ hôi ròng ròng. Hắn thở dài một tiếng, khoanh chân ngồi xuống. Giở áo khoác ra, lộ ra gương mặt ngủ say của Đường Miểu. Tây Ngu Hạo đưa tay đặt trên yết hầu nàng. Chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức một cái, nàng sẽ bất tri bất giác mất đi sinh mệnh, nguyên thần tiêu tán ngay trong giấc ngủ. Như vậy, nàng sẽ không phải mở to mắt nhìn chính mình bị đàn cá rỉa thịt.

Ngón tay chạm vào làn da nàng, mịn màng mềm mại. Hắn đột nhiên nhớ  lúc Đường Miểu không biết là gương mặt mình đã khôi phục lại như cũ, vui vẻ khoe khoang mình là mỹ nhân. Tây Ngu Hạo nhịn không dược cười ha ha.

“Chưa đến cuối cùng, Tây Ngu Hạo ta sao lại là hạng người dễ dàng chịu thua? Cùng lắm thì hủy đi nội đan kim thân, ba ngàn năm tu luyện lại.” Giữa trán sinh ra ngạo khí, Tây Ngu Hạo phun ra nội đan.

Ánh sáng tỏa ra từ báu vật trong lòng bàn tay, giống như đang nâng một mặt trời nhỏ. Hắn đang định bóp nát nội đan, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến những âm thanh vun vút. Tây Ngu Hạo ngẩng đầu nhìn lên. Giữa sông không ngờ lại có người đang bắt cá.

Một luồng sợi tơ màu trắng bạc tung ra, thu lại rất nhanh. Một lưới lại một lưới vớt hết cá đang bơi xung quanh Tây Ngu Hạo và Đường Miểu.

Đàn cá kinh hoảng tản ra. Không bao lâu, trước mắt Tây Ngu Hạo xuất hiện chỗ hổng. Hắn nuốt nội đan lại, kinh hỉ đan xen: “Thì ra trời đã sáng.”

Hắn không vội vàng rời đi, ngồi quan sát cảnh quan kỳ lạ lưới cá từ trên trời giáng xuống.

Tấm lưới kia thật là thần kỳ quái lạ. Trong lòng nước giống như một cánh tay đưa qua đưa lại, linh hoạt cực kỳ. Sợi tơ mỏng mảnh như sợi râu rất nhạy đuổi theo đàn cá đang bỏ chạy tứ tán. Mặc dù đám cá vội vàng đào tẩu, bơi ra tới rìa lưới cũng không thoát được, ngược lại bị lưới bắt hết.

Một nén hương sau, quanh Tây Ngu Hạo đã không còn thấy một bóng cá nào nữa. Là ai phá thế cục của Lung Băng Ngọc giúp hắn giải vây? Hắn liệu có nên mang theo Đường Miểu trồi lên mặt nước?

Tây Ngu Hạo nghĩ một chút, bỏ qua ý niệm này. Người tới chưa biết là địch hay bạn, trồi lên mặt nước, không lên được thuyền mây, hắn và Đường Miểu đều không có linh lực, chỉ có thể mặc cho người ta xâm phạm.

“Khi tiên duyên đến, sẽ biết được may mắn hôm nay do ai ban tặng.” Hắn nghĩ tới đây, liền bóc lá bùa dán trên trán Đường Miểu, ngón tay bắn ra: “Tiểu phàm tiên, trời đã sáng. Tỉnh dậy, chúng ta đi thôi!”

“Ôi..!” Đường Miểu đầu tiên là sờ sờ trán, rồi lại nhe răng nhăn nhó ôm chân. Vạt váy trắng loang lổ vết máu, nàng cả kinh nói: “Chân tôi làm sao vậy?”

Tây Ngu Hạo cười khổ ngồi xổm cúi lưng xuống: “Suýt chút nữa quên mất chân của ngươi bị thương, ta vẫn nên cõng ngươi thì hơn! Nếu chúng ta không đi, bị thương sẽ không chỉ là chân đâu!”

Đường Miểu nằm úp sấp lên lưng hắn, căng thẳng hỏi: “Khi tôi ngủ có người tấn công? Sao tôi bị thương mà không tỉnh lại nhỉ?”

Tây Ngu Hạo cười nói: “Đúng nhỉ, ngươi bị thương cũng không tỉnh, ngủ say như chết ấy!”

Đường Miểu nghi ngờ: “Đúng thế, sao tôi lại ngủ say như chết vậy ta? Mà còn rất đau nữa! Này, có phải là anh động tay động chân không thế? Đã xảy ra chuyện gì? Ồ, tôi biết rồi! Lung Băng Ngọc sinh ra ở Thiên hà, nàng ta nhất định tìm được ký chủ trong Thiên hà, sau đó vì yêu sinh hận…”

“Câm miệng! Nói thêm nữa ta sẽ bóp chết ngươi!”

“….”

________________________________________

Càng đọc lại càng thấy tội nghiệp cho bạn Hạo, mắt kiểu gì chọn phải cô ng yêu quá nham hiểm.. Giờ thì sáng mắt ra chưa..~~

Hảo nữ thập bát giá – chương 190

1184003

Chương 190: Một trong ba mươi sáu kế

“Nói thừa, tôi mà nghĩ ra thì cần đến hỏi cậu sao?!”

Đinh Triệt tuy rằng chỉ đơn thuần nhìn nàng, cũng không kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng Tiểu Ngư lại cảm thấy từ người hắn truyền lại một áp lực vô hình, thêm vào là cảm giác thất bại không thể nắm rõ mọi chuyện trong tay khiến Tiểu Ngư rốt cuộc thẹn quá thành giận, nhịn không được nhíu mày tiên phát chế nhân trừng mắt nhìn hắn.

“Ha ha…” Đinh Triệt nghẹn cười, hai vai không ngừng run lên.

Đáng buồn cười vậy sao? Nàng ghét nhất loại cười như vậy, như thể nàng thoáng chốc đã biến thành một kẻ ngu ngốc, rõ ràng mọi người đều biết nàng làm gì, chỉ một mình nàng là mê mang không rõ.

“Không nói thì thôi!” Vừa tức giận vừa chột dạ, nàng cá nào đó rốt cuộc không chịu được bầu không khí khó thở này nữa, mạnh vung tay định quay người bỏ đi.

“Tiểu Ngư!”

Đinh Triệt vội vàng ngừng cười, cầm chặt tay nàng không buông, đồng thời kéo giật lại, khiến cho nàng cá nhỏ nào đó suýt chút nữa thì bị ngã ngược vào lòng hắn, may mắn nàng đúng lúc dừng thân thể lại, tay phải phản xạ giơ lên chống trước ngực hắn.

Nhưng dù nàng phản ứng rất nhanh, khoảng cách giữa hai người cũng đã bị thu hẹp lại rất nhiều, hơn nữa con ngõ nhỏ hẹp mang lại cảm giác chật chội, trong khoảnh khắc toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại một mét vuông nơi này.

“Không phải là ta không muốn nói, chỉ là hiện giờ ngươi chắc chắn không muốn biết đâu.” Đinh Triệt cúi đầu chăm chú nhìn Tiểu Ngư thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ thở ra, nói giọng khàn khàn.

Tiểu Ngư thân thể cứng ngắc, cặp mi muốn ngước lên lại không dám động, ánh mắt chỉ dám dừng lại ở ngực hắn, có chút co quắp, có chút hoảng loạn, lại càng cảm thấy sợ hãi không dám nhìn thẳng vào chân tướng.

Nàng rất muốn lớn tiếng nói nàng muốn biết ngay bây giờ. Thế nhưng.. câu nói hùng hồn đó lại chẳng thể nào thốt ra được khỏi miệng, chỉ có thể mất tự nhiên mà xấu hổ, giằng xé trong lòng.

“Đi thôi! Phía trước có một vườn cây bỏ hoang. Ta biết bên trong có một loại thảo dược vắt thành nước có thể trị liệu say rượu rất tốt.” Không dám bức ép nàng quá mức, Đinh Triệt không đành lòng buông bàn tay nhỏ bé ra, bước về phía trước.

“Không cần, tôi đã uống thuốc tỉnh rượu rồi.” Hắn vừa lui ra, không gian lập tức trở nên rộng rãi, áp lực khó hiểu cũng theo đó biến mất. Tiểu Ngư vội vàng trấn định tinh thần lại, đứng tại chỗ nói: “Tôi tới tìm cậu là muốn lấy bộ mặt nạ da kia. Vị Triệu công tử đó hôm nay muốn đến xem diễn, tôi nghĩ mình nên cẩn thận một chút.”

“Hắn muốn tới?” Đinh Triệt kinh ngạc quay đầu lại.

“Ừ.” Tiểu Ngư gật đầu, tiện tay vén tóc một lọn tóc mai ra sau tai, cụp mắt nói: “Đầu tôi thật sự không đau nữa. Chúng ta vẫn nên đi cho kịp thời gian.”

Đinh Triệt dừng một chút, nói: “Không mất bao nhiêu thời gian. Ngươi chờ ta.”

Nói xong, người đã lao về phía trước.

Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc nàng dạy hắn cái gì? Vì sao hắn lại nói giờ nàng sẽ không muốn biết? Cái đó liên quan đến việc hắn đột nhiên nắm tay nàng sao?

Tiểu Ngư đứng trong con ngõ cổ xưa, nhìn thân ảnh màu trắng xa xa tung người bay qua một bức tường, trong lòng mờ mịt pha lẫn bất an, nhưng trong đó lại có gì đó thật mãnh liệt, không thể nói rõ được, chỉ biết rằng nàng chưa từng trải qua điều đó bao giờ.

Lẽ nào bọn họ cứ như vậy? Ám muội đưa qua kéo lại như vậy? Nhưng như thế có tính là yêu sớm không nhỉ? Hắn mới mười bảy, nàng mới mười sáu… À không, sai rồi, nàng đã sớm không còn mười sáu tuổi, nàng chắc chắn là có tư cách rồi, trước đây cũng từng thử qua, tuy rằng chỉ là một đoạn tình cảm rất ngắn ngủi, nhạt nhẽo đến cả kiss cũng không có, nhưng…. Trời ạ.. Rốt cuộc nàng đang nghĩ đến cái gì vậy?

Cô nàng Tiểu Ngư vốn luôn tự xưng là lạnh nhạt thành thục lúc này cảm thấy mình giống như một con sâu mắc trong mạng nhện. Xung quanh toàn là mạng nhện dính dấp, càng muốn trốn tránh lại càng mờ mịt, suy nghĩ càng thêm loạn.

Có lẽ.. nàng hẳn đừng nên nghĩ gì cả thì tốt hơn! Đúng, mấy chuyện này đều quá sớm, quá hư vô, nàng không nên nghĩ, không nên nghĩ…

Vì vậy, khi người nào đó nhổ được mấy cọng thảo dược trở về, con ngõ nhỏ chật hẹp đã không còn bóng người nào nữa!

Nàng bỏ chạy?

Đinh Triệt nhìn thảo dược trong tay, khóe miệng từ từ cong lên, nụ cười cũng càng lúc càng đậm. Nếu nàng không có chút cảm giác nào, thì khi hắn nắm tay nàng kéo đi nàng không phản kháng? Nếu nàng không thèm để ý một chút nào, với tính tình của nàng, sao có thể bỗng dưng bỏ chạy? Thậm chí quên cả chuyện dịch dung?

Đinh Triệt một đường cười đi trở về quán trọ, dự định tự mình vì kẻ bỏ trốn nào đó tặng đồ qua, nhưng vừa vào phòng liền phát hiện không cần thiết nữa. Vì lúc này bao đồ của hắn được mở ra đặt ở trên bàn, mà trong đó, rõ ràng thiếu mất một bọc nhỏ.

Trên lầu, dán xong mặt nạ da lên mặt, Tiểu Ngư tỉ mỉ soi gương nhìn lại, phát hiện ngoại trừ sắc mặt cứng ngắc, thoạt nhìn không khác gì so với lần trước, hẳn là đủ để qua mắt người ngoài. Sờ sờ gương mặt qua lớp da giả, Tiểu Ngư khẽ thở phào, nhất thời cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, vì như thế này, dù nhìn thấy người nào đó, trên mặt có vẻ khác thường gì cũng có thể che giấu tốt.

Có điều, mặt nạ này không phải lúc nào cũng có thể dễ dàng lột đi rồi lại dán lên, lúc thay đổi rất bất tiện, nhất là khi về nhà, dù sao cũng không thể luôn quay lưng với hai nha đầu ở nhà,  hoặc là tránh mặt bọn họ?

Aizz.. Hai tầng thân phận quả thực phiền phức, vẫn nên nhanh chóng mở tửu lâu thôi. Sau này đem trọng tâm kinh tế chuyển tới tửu lâu, Bách Linh các bên này dần dần giao cho Liễu Viên Thanh, như vậy nàng có thể dùng hầu hết thời gian làm chính mình.

Đeo mặt nạ cánh bướm lên, Tiểu Ngư theo thói quen đi quanh một vòng mới vào Bách Linh các từ cửa sau. Nhưng mới vào con hẻm ở cửa sau, liền phát hiện hai chị em Phi Yến Hợp Đức đang đứng bên ngoài lặng lẽ nói chuyện.

Một lúc nữa tiểu hoàng đế sẽ tới, hai chị em nhà này sau không nhanh chóng chuẩn bị, ngược lại trốn ở chỗ này?

Tiểu Ngư vô thức giấu kín thân hình, bí mật lại gần.

“Chuyện như vậy ta không thể làm được, tỷ tỷ, tỷ nghe ta, bỏ ý định đó đi!
Đầu tiên là tiếng Hợp Đức, nghe có vẻ không vui.

“Muội muội,” Chỉ nghe tiếng Phi Yến khuyên nhủ, “Vị Triệu công tử kia còn trẻ lại anh tuấn, khí độ bất phàm, nhiều tùy tùng như vậy, nhất định là có tiền có thế, chúng ta dù ủy thân cho hắn làm thiếp, cũng còn hơn là về quê lấy một nam nhân thô lỗ nào đó làm chồng chứ?!”

Chúng ta? Tiểu Ngư nhất thời ngạc nhiên, Phi Yến muốn làm thiếp của tiểu hoàng đế? Nhưng khi trước nàng không phải còn thích Cung Hòa bị đuổi ra ngoài kia sao?

“Tỷ tỷ, thà làm vợ bình dân, chứ không làm thiếp kẻ giàu có, câu này năm đó khi tỷ muội chúng ta bị buộc nên bất đắc dĩ trở thành đào kép đã thề, lẽ nào tỷ đã quên?” Tiếng Hợp Đức có chút nghiêm khắc, nhưng lập tức lại mềm xuống: “Tỷ tỷ, ta biết tỷ hiện giờ có chút nản lòng thoái chí, nhưng chúng ta mấy năm nay mệt nhọc khổ sở, giữ mình trong sạch, không phải vì có một ngày có thể về quê đường đường chính chính lập gia đình hay sao? Triệu công tử tuy trẻ tuổi giàu có, nhưng những công tử phong lưu lắm tiền đó sao có thể thiếu nữ nhân? Dù cho tỷ muội chúng ta nhất thời được sủng ái, nhưng thiếp dù sao cũng vẫn là thiếp, chúng ta cũng sẽ đến lúc nhan sắc úa tàn, lúc đó hắn tiện tay cũng có thể bán cho người khác, những ngày như vậy, thật sự là điều tỷ muốn sao?”

Tiểu Ngư nghe mà gật gù, trong lòng có chút vui vẻ, cũng may Hợp Đức vẫn là một cô gái có chủ kiến.

“Nhưng vị Triệu công tử kia không phải người như thế, hắn là người tốt, quan trọng hơn là hắn thích muội, mà muội cũng thích hắn, hai người đã cùng thương nhau, sao muội nhất quyết không chịu? Chỉ cần muội nguyện ý bày tỏ với hắn, hắn nhất định sẽ đối tốt với muội, đến khi muội sinh cho hắn mấy đứa con, sao hắn có thể bán muội?” Phi Yến nhỏ giọng sụt sịt, “Còn tỷ tỷ, vốn dĩ là một kẻ bạc mệnh, mong muốn chỉ là một nơi sống yên ổn mà thôi, nếu muội nguyện ý giúp đỡ tỷ tỷ, tỷ tỷ vô cùng cảm kích, nếu không thể, chỉ cần muội muội hạnh phúc, tỷ tỷ cũng cảm thấy mỹ mãn.”

___________________________________